Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Một đám   ở cửa động cách xa Trình Loan Loan, nhỏ giọng nghị luận.
 
“Tuệ Cung nhân quả là đại thiện nhân,  mà  dùng m.á.u của  để cứu giúp hài tử thôn Hòe Hoa .”
 
“Thôn Hòe Hoa chúng  thật sự quá may mắn, bởi vì nhi tử của Tuệ Cung nhân ở đây nên  mới tìm tới, chúng  chắc chắn sẽ  cứu .”
 
“Ta nghĩ nếu Triệu đại nhân  ở trong thôn thì Tuệ Cung nhân chắc chắn cũng sẽ đến đây cứu rỗi dân chúng mệnh khổ chúng .”
 
“Lúc   nhiều   Tuệ Cung nhân là bồ tát sống cứu khổ cứu nạn  còn  tin,    thật sự tin .”
 
“Nếu chúng  may mắn thoát c.h.ế.t, nhất định  hồi báo đại ân đại đức của Tuệ Cung nhân.”
 
“…”
 
Suốt đêm đó, chẳng ai trong  họ  thể chợp mắt.
 
Trình Loan Loan  ngủ  một giấc  tồi. Việc đầu tiên cần  khi thức dậy là đổi t.h.u.ố.c cho Triệu Đại Sơn. Thân nhiệt   giảm bớt, bằng  lòng nàng há  thể an yên?
 
Mưa ngoài hang động  tạnh. Bảy tám tráng đinh một phen trở về, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ thất vọng ê chề.
 
Bởi vì tai ương bất ngờ nên động vật  núi đều  bỏ chạy hết, chẳng săn  con mồi nào, cũng chẳng tìm thấy trái cây dại. Không  gì lấp đầy bụng đói, cứ như  thì sớm muộn cũng sẽ   chẳng chịu nổi mà c.h.ế.t đói.
 
Trình Loan Loan  tại cửa động,  thoáng qua sắc trời, thấy trong chốc lát sẽ chẳng còn mưa nữa. Chờ thêm ba, bốn ngày cho nước  chân núi rút  là bọn họ  thể xuống núi, việc cấp bách  mắt là  tìm kiếm lương thực.
 
Nàng cất lời: “Chu Dũng, ngươi ở  trông nom Đại Sơn. Trình Giáp, Trình Ất, hai ngươi theo   ngoài tìm lương thực.”
 
Hoàng Vĩ vội vàng đáp lời: “Tuệ Cung nhân cứ an tọa trong động nghỉ ngơi, chúng   ngoài tìm kiếm là đủ .”
 
Dương tam bà cũng gật đầu phụ họa, chủ động : “Chúng  thấu hiểu địa hình sơn cốc  hơn một chút,  rõ nơi nào  thể tìm  đồ ăn…”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1268.html.]
“Nếu chư vị thật sự  rõ nơi nào  lương thực, e rằng  chẳng đến nỗi đói khát như .” Trình Loan Loan bước  khỏi động, “Ta sẽ  thám thính một phen,  chừng   thu hoạch bất ngờ.”
 
Trình Giáp cùng Trình Ất lập tức đuổi theo  nàng.
 
Nơi đây, nàng chính là    phận tối cao nhất, nàng   ngoài, nào  kẻ nào dám vô sỉ ở  trong động chứ?
 
Vì thế, ngoại trừ trẻ nhỏ và những  bệnh, tất thảy đều kéo   theo tìm kiếm lương thực.
 
Trình Loan Loan thoáng sững sờ.
 
Đông   theo như , nàng    thể lấy lương thực từ trong thương thành   đây?
 
Trước hết, nàng leo lên đỉnh núi để quan sát tình hình  chân núi một lượt. Bởi lẽ mưa  dứt, nước  núi  còn tràn xuống, thủy triều cũng chẳng dâng lên, đây quả thực là một tin tức vô cùng đáng mừng.
 
Nàng  đầu   , cất tiếng phân phó: “Chúng  chia thành bốn hướng tìm kiếm lương thực, bất luận  thu hoạch  ,  hai canh giờ đều   về sơn động.”
Phạm Khắc Hiếu
 
Dù  chia thành bốn hướng, bên cạnh Trình Loan Loan vẫn còn ít nhất mười mấy thôn dân. Nàng dẫn theo bọn họ  về phía nam của khu rừng, thầm tính toán tìm một cơ hội để cắt đuôi đám  .
 
 lúc , Hoàng nương tử đột nhiên vui mừng reo lên: “Mau  kìa,  một con chim sẻ!”
 
Trình Loan Loan đưa mắt  , quả nhiên  cành cây  một con chim sẻ trưởng thành, trông khá to lớn. Tuy rằng một con chim sẻ lớn chẳng  bao nhiêu thịt, song nếu đem nấu canh, mỗi  cũng  nếm một chút vị thịt, vẫn hơn là chỉ uống nước mưa cầm .
 
Trình Giáp nhặt một hòn đá lớn  mặt đất, ném mạnh về phía con chim sẻ. Lập tức, con chim sẻ  rơi từ  cây xuống.
 
Hoàng nương tử vội vàng chạy tới nhặt chim sẻ.
 
Song con đường núi lầy lội trơn trượt vô cùng, nàng   chạy  hai bước  lảo đảo ngã khuỵu  mặt đất.
 
Trình Loan Loan   gần, theo bản năng nàng vội túm lấy Hoàng nương tử, nhưng chính   mất thăng bằng, lộc cộc lộc cộc lăn xuống sườn núi.
 
“Tuệ Cung nhân!”
 
Phía  nàng, tiếng kêu kinh hãi của   vọng tới.
 
Cả  nàng rơi  bụi cây rậm rạp, vô  cành cây cào xé da thịt khiến nàng đau đớn đến suýt chút nữa ngất .