Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Trình Loan Loan vội vàng đỡ họ dậy: “Đây là lương thực của thôn Hòe Hoa các ngươi, chẳng hề liên quan đến , mau  lên chớ dập đầu nữa…”
 
Người dân thôn Hòe Hoa vẫn kiên quyết khấu đầu ba lạy thật vang.
 
Nếu chẳng  nàng trải qua hiểm cảnh, lăn xuống núi,  nhờ vận may trời ban, thì e rằng  lương thực quý giá   chẳng thể nào thấy  ánh mặt trời.
Phạm Khắc Hiếu
 
Bảy, tám bao tải lương thực, cộng  chừng bảy, tám trăm cân, đủ cho hơn trăm nhân khẩu dùng trong nhiều ngày.
 
Các thôn dân khiêng bao tải, mang theo nồi niêu chén đĩa, lòng tràn đầy kích động, vội vã tiến lên đỉnh núi.
 
Vừa đến cửa động, lý chính thôn Hòe Hoa  lập tức quỳ xuống,   cũng nối  quỳ theo, bắt đầu dập đầu thùm thụp.
 
Trình Loan Loan mím chặt môi.
 
Thật  nàng cũng chẳng  gì quá to tát, chỉ là trong lòng các thôn dân nơi đây, hình tượng của nàng   ca tụng như một nữ thần…
 
Những hành động vô tình như thế mà  đắc  lòng dân, đây quả là phúc phận của nàng.
 
Có lẽ nàng  thể vì những thôn dân  mà  thêm nhiều điều  .
 
Nàng cúi , đỡ lý chính  mặt dậy: “Chư vị đều đang đói lả , mau nhóm lửa nấu cháo .”
 
Lý chính vội vàng gật đầu, hối thúc dân làng tìm củi,  dựng một bếp lò sơ sài, đặt nồi lên đun nước, dùng đũa trúc cùng chén bát chế tác giản đơn…
 
Các thôn dân vui vẻ khôn xiết,  nhanh nồi cháo ở cửa động  bắt đầu sôi sùng sục, mùi thơm của gạo phảng phất khắp chốn, tất cả   đều  nhịn  mà ứa nước bọt…
 
Bát cháo đầu tiên   đưa đến tay Trình Loan Loan.
 
Trình Loan Loan  từ chối nhận lấy, đây là gạo cũ sắp quá kỳ hạn nàng mua từ thương thành, chất lượng tuy kém đôi phần, nhưng vẫn  biến chất, vẫn  thể dùng .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1270.html.]
Sau khi nàng ăn miếng đầu tiên, thôn dân thôn Hòe Hoa mới bắt đầu dùng bữa.
 
Trong chốc lát , khắp sơn động  là tiếng húp cháo xì xụp.
 
Sau khi ăn uống no đủ, Trình Loan Loan mới bắt đầu đút cháo loãng cho Triệu Đại Sơn, chẳng qua  vẫn còn mê man bất tỉnh, thành thử nàng   khó nhọc mới đút  nửa chén cháo.
 
Nàng kiên nhẫn tiếp tục đút,  đó là đút t.h.u.ố.c và  thuốc. Khi  việc xong xuôi,   nàng  đầm đìa mồ hôi.
 
Đến tận đêm khuya, Triệu Đại Sơn cuối cùng cũng tỉnh .
 
Hắn  mở mắt   thấy Trình Loan Loan đang  cạnh, tay chống cằm, mắt nhắm nghiền. Ánh lửa hắt  gương mặt nàng, trông vô cùng ôn hòa.
 
“Nương…”
 
Hắn  mở miệng, Trình Loan Loan lập tức mở mắt,  gương mặt ánh lên vẻ vui mừng khôn xiết: “Đại Sơn, con  tỉnh  ,  chỗ nào khó chịu chăng, mau  cho nương …”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
“Con  …” Triệu Đại Sơn lòng đầy áy náy, tự trách bản : “Lần đầu tiên xa nhà  khiến nương lo lắng đến , con thật bất hiếu, con thực  …”
 
“Thôi  , chớ  lời  nữa. Nếu  tỉnh táo thì mau dùng chút cháo.” Trình Loan Loan nhờ  đem đến một bát cháo nóng hổi, tự tay đút cho  dùng hết sạch: “May mắn   con ở thôn Hòe Hoa  quyết định đưa các thôn dân lên núi, bằng  e rằng  bộ thôn Hòe Hoa   diệt vong … Đại Sơn, con   xứng đáng với chức Chưởng Miên Lệnh Sử .”
 
Triệu Đại Sơn chẳng lấy  vui, ngược  còn thấy bi ai khôn xiết: “Toàn bộ bông của huyện Khánh An còn …”
 
Hắn   như ,  bộ thôn dân cũng trở nên buồn bã.
 
Đâu chỉ là bông, cả ruộng lúa, nhà ở,  nhân cũng ly tán, chẳng còn gì cả…
 
Bọn họ may mắn giữ  tính mạng, nhưng   đối mặt với bi kịch còn lớn hơn.
 
“Chỉ   khuất mới là hết thảy, chỉ cần còn  thở, ắt còn hy vọng.” Trình Loan Loan    : “Đất đai tổ tiên vẫn ở đó, mãi mãi chẳng thể mất . Chờ khi lũ lụt rút , triều đình ắt sẽ xuất tiền bạc, giúp chư vị dựng  nhà cửa.”
 
Lời  của nàng  tiếp thêm sức mạnh chẳng thể ngờ cho bá tánh, dân chúng thôn Hòe Hòa lập tức rũ bỏ sầu lo, vội vã tìm kế sinh nhai, dốc lòng quên  những tai ương …