Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Người Triệu gia   hôm nay Trình Loan Loan sẽ trở về nên vẫn  kịp chuẩn  thịt cá, chỉ  vài món ăn thường nhật trong nhà, nhưng hương vị cũng  đỗi thơm ngon.
 
Đông Hoa nhoài  lên bàn, lén lút ăn một miếng tóp mỡ heo, miệng thở dài than thở: “Đại bá nương,   ngàn vạn  đừng  chuyện hiểm nguy như  nữa nha, ngày nào a gia và a nãi cũng  lóc trong nhà, còn  đại tẩu và nhị tẩu cũng nước mắt lưng tròng theo nữa...”
 
Sắc mặt Triệu lão đầu tử đỏ bừng: “Nói năng lung tung bậy bạ gì đấy, lão nhân   lớn tuổi ,   thể   chứ.”
 
“ là  mà.” Thu Hoa mở miệng : “A gia  ở mép giường trong phòng, a nãi thì  ở cửa sổ, hai  cùng  rơi lệ.”
 
“Khụ khụ.” Triệu lão thái thái hắng giọng: “Đông Hoa   đúng,    thể tiếp tục  chuyện nguy hiểm như . Nếu con xảy  chuyện gì, cả nhà chúng  sẽ đau xót tận tâm can mất. Còn Đại Sơn nữa, giờ đây cháu  hơn hai mươi tuổi , nếu  xa nhà nhất định  chú ý an  của , đừng cứ khiến ai nấy lo lắng mãi  thôi. Nhớ kỹ ?”
 
Triệu Đại Sơn ngoan ngoãn gật đầu: “A nãi yên tâm,   cháu sẽ  bao giờ... như  nữa.”
 
Triệu Hữu Ngân vốn  cạnh im lặng, lúc  mới cất lời: “Ta cùng lão tam  bàn bạc một chuyện, nay   thỉnh ý đại tẩu. Tuy đại ca  khuất, song linh hồn  vẫn luôn phù hộ đại tẩu cùng gia quyến,  còn  Hoàng thượng phong là hộ quân thất phẩm. Ta cùng lão tam  lập một bài vị thờ cúng đại ca tại chùa chiền,   vong linh  hưởng hương khói sẽ càng thêm linh thiêng, dễ bề hiển linh. Như    đại ca cũng  thể che chở cho đại tẩu cùng gia quyến chu  hơn, ý đại tẩu  ?”
 
Trình Loan Loan chẳng chút ngần ngại đáp: “Chuyện đó là lẽ dĩ nhiên.”
 
Nàng còn bao bí chiêu  thể lộ diện, mà Triệu Hữu Kim  chính là tấm khiên vững chắc nhất của nàng. Có bài vị hương khói  thờ cúng, nếu   còn  biến cố nào xảy ,  trong thôn sẽ tự khắc lấy danh nghĩa Triệu Hữu Kim   chỗ dựa cho nàng, quả thật là một kế sách vẹn .
 
Triệu Hữu Tài liền : “Ngày mai   bàn bạc việc  với Thiết Trụ ngay mới .”
 
“Còn đợi đến ngày mai  gì?” Tôn thị khẽ huých  một cái: “Trời còn  tối, bây giờ  đến gặp Thiết Trụ bàn định ngay lập tức.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1280.html.]
 
Triệu Hữu Tài ngay tức khắc  dậy, bước  ngoài cửa.
 
Sau khi dùng bữa no nê, Trình Loan Loan trở  tiểu viện riêng của  nghỉ ngơi.
 
Kỳ thực nàng chẳng lưu  Nam Dương thành bao lâu, nhưng  lẽ bởi vì suýt chút nữa thì  mất mạng, nên khi trở về   cảm giác như  trải qua vài kiếp nhân sinh.
 
Những chú khuyển, bầy sói con và cả ngỗng trắng lớn trong viện đều chen chúc cọ xát bên  nàng. Nàng vuốt ve từng con vật một,  đó mới trở về phòng an tọa.
 
Giấc ngủ  nàng say giấc nồng đến tận quá ngọ ngày hôm  mới thức dậy.
 
Trong viện là khung cảnh an hòa, náo nhiệt. Tiểu Châu Châu dẫn Thần Thần rượt đuổi Tiểu Điểm khắp sân, Ngô Tuệ Nương ôm Tiểu Trăn Trăn trong lòng, Tào Oánh Oánh thì đang kiểm tra sổ sách…
 
Phạm Khắc Hiếu
“Nương, nương dậy .” Tào Oánh Oánh  đầu dặn dò Mã bà tử mang cơm nước lên,   đến bên cạnh Trình Loan Loan  : “Vừa sáng  các vị Thẩm lão phu nhân, Lâm phu nhân, Trịnh phu nhân đều  đến, Tiền lão gia tử, Chu chưởng quỹ, Vương viên ngoại… cũng tề tựu. Khách khứa nườm nượp đến thăm nương, song  khi  nương đang nghỉ ngơi thì bọn họ  dám nhiễu loạn, chỉ để  chút lễ vật  cáo từ.”
 
Trình Loan Loan  xuống dùng một bát cháo lót   mới cất lời: “Truyền lời Tề bà tử chuẩn  quà đáp lễ , đợi lát nữa mang đến từng phủ  một.”
 
Tề bà tử đang hầu hạ bên cạnh khẽ đáp: “Đã chuẩn  xong quà đáp lễ  thưa nương tử, nhưng còn cần Cung nhân xem xét  một lượt.”
 
“Tuệ Nương.” Trình Loan Loan ngẩng đầu  nàng: “Kể từ nay về , những việc tiếp đón khách khứa trong nhà đều phó thác cho con. Nếu thật sự  việc gì  thể tự  quyết định, con hãy đến hỏi .”
 
Mấy ngày qua Trình Loan Loan vắng nhà, Đại Sơn và Nhị Cẩu cũng   mặt ở phủ, nên  việc tiếp đãi khách khứa, thăm hỏi tin tức đều do một tay Ngô Tuệ Nương lo liệu, ứng phó.
 
Nàng rõ sớm muộn cũng  đương đầu với  sự vụ , nhưng chẳng ngờ  đến nhanh đến thế.
 
Song, nàng  hề e ngại  bất an, nàng cung kính gật đầu đáp: “Nương tử cứ an tâm, con sẽ  sức học hỏi, sẽ  để nương tử  thất vọng.”