Mời Quý độc giả xem phần bên  để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Dân Dương Châu hưởng lộc ẩm thực (2)
 
Vừa tới bến tàu, Hà lão liền vội vàng sai  mở khoang thuyền. Tôm c.h.ế.t tuy  ít, song so với tưởng tượng của lão, tình hình vẫn khả quan hơn nhiều.
 
Quyền đại lý tôm càng   xem là thuộc về mười hai vị khách thương đến từ Dương Châu. Dọc đường , bọn họ  ngừng bàn bạc  thế nào để đưa món tôm   thị trường một cách hiệu quả. Bởi lẽ, nhờ danh tiếng lẫy lừng của “thực phẩm quý hiếm” mà căn bản  cần quảng bá rầm rộ cho tôm càng. Chỉ cần mang  các tửu lâu, ắt  thể thu hút khách khứa đông như mây tụ.
 
 nếu  bán  giá cao, ắt  hao tốn nhiều tâm sức.
 
“Trải qua một đường bôn ba, bốn ngàn cân tôm nay chỉ còn non hai ngàn. Chưa kịp bắt đầu buôn bán  tổn thất gần một nửa.” Hà lão nhấp một ngụm ,  cất lời: “Để giành  quyền đại lý, chúng   hao tổn gần bốn vạn lượng bạc. Tuy rằng  dám mong một   thể  vốn, nhưng ít nhất cũng  thể để thiệt hại quá nhiều. Chư vị thấy    chăng?”
 
Mọi  đồng loạt gật đầu, song cũng cảm thấy việc  vô cùng khó đạt .
 
Hai ngàn cân tôm càng nếu  bán  bốn vạn lượng,  tóm , mỗi cân tôm  bán  với giá hai mươi lượng bạc.
 
Ngay cả cua lớn thơm ngon béo ngậy  mùa thu se lạnh  cũng   giá cao đến thái quá như  khi bày bán  thị trường.
 
“Lần    Hồ Châu  học  một cụm từ mới, gọi là ‘hạn chế lượng tiêu thụ’.” Hà lão khẽ  : “Tuệ Cung nhân cùng Tiền lão gia tử khi hợp tác kinh doanh mỹ phẩm dưỡng da, vì sản lượng hữu hạn, vẫn luôn dùng chính sách giới hạn  lượng để bình  thị trường… Dẫu   hiểu quá cụ thể tường tận, nhưng cũng lãnh hội  đôi phần ý tứ cốt lõi. Thật , với tôm càng,  cũng  thể áp dụng hình thức tương tự. Mỗi ngày, chúng  chỉ bán  một trăm phần. Mỗi phần nửa cân, ước chừng mười con tôm,  giá sáu lượng bạc.”
 
Các khách thương ở đây  khỏi tắc lưỡi. Cuối cùng, bọn họ cũng  tường tận vì  Hà lão  thể  vững  vị trí Phó hội trưởng , quả là bởi sự tinh ranh khôn khéo bậc .
 
Nửa cân tôm chỉ  mười con, một nhà năm sáu miệng  ăn, mỗi  đều chẳng  đến hai con... Ý là, nếu chẳng ăn thì thôi, chứ  nếm thử một hai con  thì  càng thèm  nhiều hơn. Đây rõ ràng là cố tình khơi gợi thèm khát, nhưng  chẳng thỏa mãn  lòng , chắc chắn sẽ  thiên hạ oán trách thậm tệ.
 
“Hà lão, chi bằng thêm  một ít đồ ăn khác trong phần tôm, ví dụ như dưa chuột  các loại rau củ, như  một phần tôm  qua cũng  đến nỗi quá ít ỏi.” Một  khác cất lời : “Hơn nữa, nếu ai  dùng thêm một phần tôm càng nữa thì cần  trả gấp đôi giá tiền đó. Cứ như , một cân tôm càng   giá đến hai mươi bốn lượng, e rằng thật sự  thể thu hồi vốn.”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Hà lão vuốt râu : “Đề nghị  của ngươi quả thực  tệ. Dù  đây cũng mới là năm đầu tiên, nguồn cung cấp do chúng  nắm trong tay,  bán nhiều  ít đều do chúng  định đoạt. Đến sang năm, e rằng sẽ chẳng còn điều kiện  như  nữa. Hiện tại   hãy phân công   việc , giữa trưa ngày mai cần   mắt ba món tôm càng…”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1308.html.]
Mười hai  phân công   chuẩn , đêm nay chắc chắn khó lòng an giấc.
 
Sáng sớm ngày hôm , tin tức  lan truyền khắp nơi.
 
“Có   gì , Hà lão mới mở một tửu lâu, gọi là Tôm Càng Dương Châu.”
 
“Tôm càng…  giống loài mới do Tuệ Cung nhân nuôi dưỡng ? Nghe  là do Tịch Cơ Quốc tiến cống, vô cùng trân quý.”
 
“Không sai, chính là thứ . Chẳng  trấn Đại Hà  tổ chức mỹ thực tiết gì đó ? Mấy vạn cân tôm càng cho   thưởng thức miễn phí, tất cả những ai  từng nếm qua đều tấm tắc khen ngon. Chẳng ngờ Hà lão   mang tôm càng tới thành Dương Châu chúng .”
 
“Dân chúng Dương Châu chúng   hưởng lộc món ăn hiếm  ! Mau, mau  xem thử……”
 
Rất nhiều  nhộn nhịp chạy tới tửu lâu “Tôm Càng Dương Châu”.
 
Từ một quán  của Hà gia, chỉ trong một đêm  chuyển thành tửu lâu. Tất cả đồ vật cần thiết đều tươm tất, chỉ là khu vực  bếp  phần chật hẹp, bèn dứt khoát nới rộng bằng cách gộp cả sân   thành khu bếp, còn thuê  ít nhân công đến dọn dẹp tinh tươm.
 
Tửu lâu cũng niêm yết rõ giá bán và cách thức phục vụ tôm càng.
 
“Ôi chao! Một phần tôm càng mà  giá sáu lượng bạc, đây chẳng khác nào trấn lột tiền bạc của  !”
 
“Cua lớn Trừng Hồ cũng  đắt đến , đây rõ ràng là  ăn chẳng thiết khách khứa.”
 
“Chư vị nào , tôm càng  là cống phẩm Tịch Cơ Quốc tiến cống cho Hoàng thượng. Nói trắng , chỉ  hoàng thất mới  thể thưởng thức. Là bởi vì Tuệ Cung nhân nhân giống thành công  lượng lớn, nên dân chúng chúng  mới  phúc lộc . Vật phẩm ngự dụng há chẳng  đắt đỏ ?”
 
Phạm Khắc Hiếu
“Phải đó,  đó! Hơn nữa đây là mỹ thực mới của năm nay, bỏ  chút ngân lượng để  là  đầu tiên thưởng thức món ngon mới của thành Dương Châu cũng đáng giá .”
 
“Kẻ nào tiếc tiền thì mau rời  cho khuất mắt,   nhanh chóng  xếp hàng đây!”
 
“…”