Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Tịch Cơ Quốc tự biên tự diễn 1
 
Ngày đầu tiên Tôm Càng Dương Châu khai trương  khiến cả thành xôn xao.
 
Nơi phồn hoa giàu    bao giờ thiếu bậc phú quý. Nghe  thành Dương Châu xuất hiện mỹ thực hiếm thấy, hơn nữa là giống loài mới lạ do sứ thần ngoại quốc tiến cống cho Đại Vũ quốc,  Tuệ Cung nhân nhân giống thành công,   chế biến thành những món ăn tuyệt hảo. Những phú gia đó    thể  yên mà thờ ơ? Từng tốp  mau chóng kéo đến tửu lâu, tranh  một suất.
 
Sáu lượng bạc một phần tôm hùm đất, mỗi ngày chỉ bán  một trăm phần, hầu như  bán hết veo trong nửa buổi. Buổi chiều, nếu khách  thưởng thức thêm,  trả giá gấp bội.
 
Những kẻ phú quý  đặt chân đến chốn , nào nỡ tiếc rẻ đôi ba lượng bạc.
 
“Tôm hùm đất  quả nhiên là mỹ vị tuyệt trần, ăn một miếng tôm, uống một ngụm rượu ngon, quả thực là đang thưởng thức lạc thú nhân gian.”
 
“Canh dưa chuột cũng ngọt lành vô cùng, thật sự là quá đỗi thơm ngon. Đáng tiếc, một phần tôm hùm đất  quá ít, mỗi  còn chẳng  hai ba con.”
 
“Nếu   thèm thì gọi thêm một phần nữa. Rượu sáng nay say sáng nay, ai  mai   còn tôm mà thưởng thức chăng?”
 
“…”
 
Tôm hùm đất chỉ vỏn vẹn hai ngàn cân, cứ cho là chọn hình thức tiêu thụ   lượng giới hạn, nhưng chỉ  sáu, bảy ngày là cũng  tiêu thụ sạch bách.
 
Khi tôm hùm đất ở Dương Châu  bán hết, những mẻ tôm Trình Loan Loan sai  vận chuyển đến kinh thành cũng  cập bến.
 
Hoàng cung nguy nga tráng lệ, cổng thành  canh giữ nghiêm ngặt, vô  cấm vệ quân túc trực  rời.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1309.html.]
Người vận tôm hùm đất đưa trình lệnh bài cùng sổ bộ,  lặng lẽ  ngoài cửa cung chờ đợi một cách nhọc nhằn.
 
Giờ đây mới là lúc bãi triều, Đại Vũ Hoàng đế đang ngự tại Ngự Thư Phòng, cùng vài vị cận thần bàn luận chính sự. Chuyện đang  bàn thảo chính là khúc mắc với Tịch Cơ Quốc.
 
Nguyên do là bởi thương nhân Tịch Cơ Quốc buôn bán tại biên cảnh Đại Vũ, hai bên vì chút mâu thuẫn nhỏ mà nảy sinh tranh chấp. Thương nhân Tịch Cơ Quốc cảm thấy  kỳ thị, bèn tụ tập gây náo loạn, kết cục  dân chúng nơi biên cảnh đồng lòng đ.á.n.h c.h.ế.t ba mạng . Ba  Tịch Cơ Quốc bỏ mạng nơi biên cảnh Đại Vũ, việc  ắt  tìm  đối sách phù hợp để giải thích  sứ thần Tịch Cơ Quốc.
 
Hạ Hãn Hải chắp tay tấu: “Tịch Cơ Quốc   phái sứ đến, chẳng qua là  cầu xin thêm chút ban thưởng. Ban cho chúng đôi chút gấm vóc, đồ sứ, muối, thiết, chuyện  ắt sẽ qua.”
 
“Không .” Lâm thái phó khẽ lắc đầu: “Rõ ràng là đám thương nhân Tịch Cơ Quốc tụ tập thành bè phái, gây  náo loạn. Trong trận hỗn chiến xô xát mới bỏ mạng ba kẻ,   là Tịch Cơ Quốc tự bày binh bố trận, cố ý vu cáo? Tịch Cơ Quốc bé nhỏ chật hẹp, mạng   đáng một xu, thứ chúng thiếu thốn nhất chính là tài nguyên. Đây rõ ràng là mưu toan dùng ba mạng  hèn mọn để đổi lấy vật tư của Đại Vũ . Tuyệt đối  thể để chúng đạt  ý đồ.”
Phạm Khắc Hiếu
 
“Tịch Cơ Quốc một bụng âm mưu quỷ kế, hẳn là cố tình giăng bẫy vu oan.” Chương đại nhân chắp tay: “Hoàng Thượng còn nhớ, đầu năm Tuệ Cung nhân từng tâu, những giống cây trồng mới Tịch Cơ Quốc tiến cống, tuyệt đại đa  đều ảnh hưởng đến sản lượng nông nghiệp nước . Tâm tư của Tịch Cơ Quốc  lồ lộ như ban ngày. Kính mong Hoàng Thượng mau chóng nghĩ  đối sách.”
 
Hoàng đế ngự  long ỷ, ánh mắt dần trở nên nghiêm nghị.
 
Kể từ khi  Tịch Cơ Quốc mưu toan lợi dụng những giống loài mới để xâm chiếm Đại Vũ, trong lòng trẫm  nảy sinh ý  bóp c.h.ế.t dã tâm  của chúng.
 
Thế nhưng Tịch Cơ Quốc  là một nước chư hầu. Đại Vũ   đến ba bốn trăm nước chư hầu như . Nếu tùy tiện  tay với Tịch Cơ Quốc, e rằng sẽ khiến các nước chư hầu khác cảm thấy lạnh lòng, gây  nhiễu loạn  đáng .
 
“Dã tâm của Tịch Cơ Quốc quả  nhỏ, tuyệt đối  thể xem thường.” Hoàng đế chậm rãi cất lời: “Chương ái khanh, ngươi hãy tuyển chọn vài  trẻ tuổi tinh  ở Hồng Lư Tự,   đến biên cảnh xử lý việc . Lấy lý do trấn an bá tánh Tịch Cơ Quốc mà tiến  cảnh nội nước chúng. Trẫm   rõ tình hình nội bộ hoàng thất Tịch Cơ Quốc lúc .”
 
Ánh mắt Chương đại nhân bừng sáng. Hoàng thượng đang  giáng đòn  hoàng thất Tịch Cơ Quốc, khiến quốc gia nhỏ bé  từ trong  ngoài, từ  xuống  đều sụp đổ.
 
Hắn chắp tay, dõng dạc : “Vi thần lĩnh mệnh!”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Đoạn nghị sự  kết thúc, Minh công công  đợi ngoài cửa Ngự Thư Phòng nãy giờ mới dám đẩy cửa bước , khải tấu: “Bẩm hoàng thượng, Tuệ Cung nhân trấn Đại Hà sai  dâng tiến trân phẩm, đều là những món mỹ vị. Có nên lệnh Ngự Thiện Phòng lập tức dâng lên chăng?”