Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Tần Vương duy nhất của Đại Vũ 2
 
Chưởng quỹ Đại Hà Yến liền vội vã   thẻ,  sai tiểu nhị dẫn đoàn  Tần vương lên nhã gian tầng ba, chọn căn phòng  nhất để chiêu đãi.
 
Đợi đoàn Tần vương  lên lầu, chưởng quỹ liền như trút  gánh nặng, mềm nhũn  phịch xuống ghế. Vừa trông thấy Trình Loan Loan vẫn còn đó, y lập tức  dậy: “Đa tạ Tuệ Cung nhân   tay giải vây. Nếu , tiểu nhân quả thực    xử lý tình huống hôm nay  .”
 
Trình Loan Loan khẽ hạ giọng căn dặn: “Đối với những bậc tôn quý như thế ,  cần thiết  quá cứng nhắc. Nếu chốc lát  ngài    lập thẻ,  cũng  thể lấy thẻ của  cho ngài  dùng tạm, cũng chẳng tính là trái với quy củ của Đại Hà Yến quán. Cho nên, về   nhớ uyển chuyển tùy cơ ứng biến, cố gắng tránh  phật lòng  khác…”
 
Chưởng quỹ liên tục gật đầu, tỏ vẻ  khắc ghi lời dặn.
 
Trình Loan Loan lúc  mới   vị trí cạnh cửa sổ, mỉm  : “Ba  các vị   chăm chú  chi?”
 
Lục Ánh Tuyết giơ ngón tay cái, khen ngợi: “Loan Loan tỷ quả thật bản lĩnh,  dám đùa giỡn với Vương gia…”
 
“Đừng  năng bừa bãi.” Trình Loan Loan liếc nàng một cái cảnh cáo: “Ta đây gọi là khéo léo lấy lòng  , đừng  là lừa gạt   ?”
 
Tiền lão gia tử vuốt vuốt chòm râu bạc: “Thì  vị khách quý  chính là Tần vương. Phong thái quả nhiên ngọc thụ lâm phong, quả  hổ danh như lời đồn đại.”
 
Trình Loan Loan xoay ánh mắt, hỏi: “Lời đồn đại  về phong thái Tần vương  ?”
 
Nàng ở kinh thành hiếm khi  ai nghị luận về Tần vương, chắc hẳn là e sợ rước họa  . Hơn nữa, phần lớn thời gian nàng đều ở tại thôn Đại Hà, dân chúng nơi đây nào  đến Tần vương là ai. Bởi lẽ đó, nàng cũng  từng  qua bất cứ lời đàm tiếu nào về Tần vương.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1316.html.]
 
 
“Tần vương và đương kim Thánh thượng do cùng một mẫu  sinh , chính là    ruột thịt, kém đương kim Thánh thượng chừng bảy, tám tuổi, năm nay hẳn  ba mươi tư tuổi, đến nay vẫn   Tần vương phi.” Tiền lão gia tử khẽ hạ giọng: “Nghe  mười mấy năm ,  trong mộng của Tần vương  may mệnh bạc qua đời, Tần vương trong suốt ba, bốn năm ròng đều sa sút tinh thần,  đó đột nhiên bắt đầu đắm chìm  chốn phong nguyệt, trong hậu viện   ít cơ  cùng các nha  thông phòng, song  chẳng một vị nào  thể tranh  vị trí Vương phi  Trắc phi trong hoàng thất. Chuyện   khiến Hoàng thượng và Thái hậu  đau đầu  thôi.”
 
Lãnh viên ngoại khẽ gật đầu: “Chuyện của Tần vương  cũng   qua. Vị Tần vương  hành sự vô cùng hoang đường, chỉ mải mê tửu sắc, chẳng màng đến triều chính, mấy năm nay khiến hoàng thất nhiều phen hổ thẹn… Bảy, tám năm , Hoàng thượng ban cho Tần vương thực ấp tại Tây Bắc xa xôi hẻo lánh, chỉ  rõ vì lẽ gì mà Tần vương giờ  xuất hiện ở Hồ Châu.”
 
Trình Loan Loan khẽ gật đầu,  chiều  thấu tỏ.
 
Tần vương  đến Hồ Châu vì lẽ gì, cũng chẳng hề liên quan đến . Chờ khi viện thí của Tứ Đản  thành tích như mong đợi,  trở về trấn Đại Hà thì sẽ chẳng còn dịp chạm mặt vị Tần vương  nữa.
 
Sau khi cùng Tiền lão gia tử và Lãnh viên ngoại dùng bữa xong xuôi, Trình Loan Loan cùng Lục Ánh Tuyết mang theo những món đồ  mua, định trở về đại viện.
 
Vừa bước  khỏi Đại Hà Yến, Lục Ánh Tuyết  kéo tay : “Lầu ba, nhanh,  lên lầu ba!”
Phạm Khắc Hiếu
 
Trình Loan Loan nghi hoặc ngẩng đầu  lên,  vặn chạm  một ánh mắt. Là Tần vương,  ung dung phe phẩy quạt giấy  cạnh cửa sổ lầu ba, ánh mắt tràn đầy hứng thú liền dừng    .
 
Trình Loan Loan chẳng hề né tránh, mà chỉ khẽ giơ tay  lễ cáo từ.
 
Sau đó,  cất bước rời .
 
Khi   khuất một đoạn, Lục Ánh Tuyết vẫn  ngừng  đầu  : “Ôi trời, vị Vương gia  vẫn còn dõi  tỷ đấy. Chẳng  Tiền lão  bảo vị  mê mẩn sắc  lắm ? Loan Loan tỷ, tỷ  xem   Tần vương   để mắt tới tỷ  chăng?”
 
Trình Loan Loan bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta  ba mươi sáu ,  cho rằng một quý nhân như Tần vương sẽ để tâm tới một quả phụ như ,  còn   bốn hài tử ?”
 
“ Loan Loan tỷ trông vẫn còn trẻ trung lắm nha.” Lục Ánh Tuyết chớp chớp đôi mắt: “Nhỡ ,   là nhỡ  Tần vương  thật lòng  lòng tỷ thì    đây?”