Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Lý chính cúi đầu  tảng đá  mặt đất.
 
Trình Loan Loan cũng hiểu rõ, dân chúng hạ đẳng ở thời cổ đại,   mặt quan , nào khác gì con kiến nhỏ bé, đến cả tiếng thở mạnh cũng chẳng dám phát .
 
Nhìn xem các thôn phụ ở thôn Đại Hà  xem, ngày thường đều là những kẻ hiếu kỳ, thích xem náo nhiệt. Nay Huyện lệnh đại nhân giá lâm, cả thảy kẻ thì cong lưng trốn  ruộng lúa, kẻ thì đóng chặt cửa nhà  dám  ngoài. Trong mắt bọn họ, Huyện lệnh đại nhân tựa hồ một mãnh hổ chuyên ăn thịt .
 
Trình Loan Loan đành  Lý chính mở lời: "Lão nhị nhà dân phụ vốn là tiểu tử khờ khạo, ngày ngày lên núi nên  quen thuộc với núi Đại Đông, đối với , việc tìm nguồn nước cũng chẳng  chuyện gì khó khăn.  núi ở các thôn bên cạnh thì lão nhị  từng đặt chân tới,  tìm  nguồn nước, e là sẽ tốn  ít công sức. Đi một vòng tìm kiếm thôi cũng mất trọn một ngày, nếu một ngày  thấy, hôm    tiếp tục. Trong nhà còn ngần  ruộng nương,   xoay sở nổi?"
 
Trình Loan Loan  nhắc đến chuyện , lá gan của lý chính cũng bỗng lớn hơn đôi chút. Ông  kẻ xướng  họa : "Chuyện  cũng chẳng khó khăn gì, nương Đại Sơn cứ tìm  trong thôn giúp đỡ lo liệu việc đồng áng là  thôi."
 
Trình Loan Loan khẽ thở dài: "Nhờ  khác  một ngày thì  thể  trả công cho họ. Mà nhà của  nghèo đến nỗi hai bàn tay trắng, lấy   một văn tiền chứ?"
Phạm Khắc Hiếu
 
Huyện lệnh chắp tay  lưng, trầm giọng : "Nếu ngươi thật sự  thể tìm  nguồn nước khác, đây là công lao hiển hách, bản quan nhất định sẽ  tiếc lời khen ngợi một phen."
 
Trình Loan Loan thầm oán trách trong lòng, nghĩ bụng, chỉ mở miệng khen ngợi vài câu thì  đáng gì .
 
Nàng ngừng  một lát   tiếp: "Từ việc phát hiện  nguồn nước đến việc đào mương dẫn nước  ruộng, chuyện    việc một   thể gánh vác. Chí ít thôn Đại Hà  phái  bốn, năm   hỗ trợ. Bây giờ đang độ mùa màng, nhà nào mà chẳng  muôn vàn việc đồng áng cần   chứ? Phải lo liệu việc trong nhà, liệu còn ai  thể  tâm  ý giúp đỡ thôn khác tìm mạch nước đây? Nếu như  thể tìm thấy nước ở thôn khác, mà ruộng đồng nhà   đành bỏ hoang, cỏ hoang mọc um tùm, đến lúc đó sản lượng mỗi mẫu ruộng cũng sẽ hao hụt hơn nhà  khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-133.html.]
 
[]
 
Viên sư gia  giận dữ quát: "Huyện lệnh đại nhân  hạ lệnh, ai dám  việc chậm trễ!"
 
Trình Loan Loan chẳng hề sợ hãi, bình thản đáp: "Dân phụ chỉ  thẳng lời gan ruột mà thôi. Ngày thu hoạch mùa thu chẳng còn bao lâu, kẻ nào  cam lòng bỏ bê việc nhà mà  hỗ trợ  ngoài? Bẩm Huyện lệnh đại nhân, dân phụ vốn xuất  từ đại gia đình, thưở  phân ly môn hộ, những chuyện như đục nước béo cò, kẻ lười biếng sẽ tận lực thoái thác. Chỉ khi lợi lộc lớn hiện   mắt,  cần ai  thúc giục, trong một đêm, dân phụ cũng  thể sắp xếp  thỏa  việc. Huyện lệnh đại nhân, ngài thấy lời dân phụ  liệu  chút đạo lý chăng?"
 
Lý chính sợ đến mức mồ hôi đầm đìa  trán. Lá gan của nàng Đại Sơn  quả thực quá lớn mật,   dám bộc bạch những lời   mặt Huyện lệnh đại nhân  chứ? Không thấy Viên sư gia  giận đến tím mặt , nhỡ Huyện lệnh đại nhân nổi thịnh nộ, e rằng cả đám đều khó thoát khỏi trừng phạt.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Đây là  đầu tiên Huyện lệnh đại nhân gặp một thường dân dám   mặt  mà trình bày mạch lạc đến . Chẳng giống những lời khen, lời nịnh bợ thông thường, lời  chứa đựng thâm ý, thế mà  khiến  tâm phục khẩu phục.
 
Nếu  hạ lệnh xuống,  trong thôn quả thật  thể  tuân theo, nhưng sẽ chẳng thể tự nguyện dốc sức. Việc hết lòng  và việc  lấy lệ, hiệu quả tất nhiên khác biệt một trời một vực.
 
Đợt đại hạn , khắp các trấn thôn lân cận đều chìm trong hạn hán, chỉ  trấn Bình An bọn họ phát hiện  nguồn nước. Đây chính là một cơ hội ngàn vàng để lập nên công trạng.
 
Nếu  thể giành  công trạng ,  diện kiến Tri phủ đại nhân, trong kỳ khảo hạch vài năm tới, hẳn là  sẽ  thể tiến  lên một bậc.
 
Trong khoảnh khắc, sư gia  thấu rõ ý tứ của Huyện lệnh đại nhân, mở miệng : "Những  trong thôn Đại Hà hỗ trợ tìm nguồn nước và đào mương, mỗi ngày sẽ  ban thưởng một trăm văn tiền."