Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Lễ vật Tiểu Châu Châu tặng (2)
 
“Ô oa oa, tiểu thanh của …”
 
Giữa đám đông vội vã đổ đến xem xét tình hình, một hài tử nhỏ bé lọt . Tiểu cô nương tròn trịa  vội vàng lao tới, nhặt con sâu  mặt đất lên.
 
Bé ngẩng khuôn mặt nhỏ tròn trịa, bầu bĩnh lên, vẻ mặt trách cứ  Tần Vương mà : “Ngài thật  xa! Ta  lòng  tặng ngài lễ vật, ngài   thể đối xử với nó như … Tiết trời lạnh giá, bọn chúng đều trốn  cả ,  khó khăn lắm mới tìm  một con tiểu thanh. Oa oa oa, nếu tiểu thanh c.h.ế.t ,  sẽ  bao giờ chơi với ngài nữa…”
Phạm Khắc Hiếu
 
Thấy dáng vẻ  nhè nức nở của bé, Tần Vương  khỏi cảm thấy bản   như thể  đoạt mạng một mạng  .
 
Chỉ là một con sâu đáng ghét thôi mà,  nhất thiết   thương tâm đến  ?
 
Trình Loan Loan cũng coi như  tường tận sự tình. Nha đầu ,  mà  đem sâu  lễ vật tặng Tần Vương, quả thực là kẻ   thì  sợ hãi điều gì.
 
Nàng vội vàng tiến lên, quỳ xuống tâu: “Xin Tần Vương bớt giận. Tiểu Châu Châu năm nay mới ba tuổi, chính là độ tuổi yêu thích côn trùng nhất, nàng tặng con sâu cho ngài là  tỏ ý  thiết với vương gia… Ngài yên tâm, thần phụ nhất định sẽ dạy dỗ tôn nữ cẩn thận, tuyệt đối  để chuyện  tái diễn  thứ hai.”
 
Khoảnh khắc  thấy con sâu , Tần Vương thực sự  tức giận điên , nhưng giờ đây, tiểu nha đầu ở bên cạnh vẫn còn giận dỗi, Tuệ Cung Nhân  đang áy náy tạ  với , cơn phẫn nộ trong lòng chẳng  tự lúc nào  tan thành mây khói.
 
Hắn phất tay áo rộng: “Việc nhỏ nhặt mà thôi, bổn vương   thể bận tâm chứ, hơn nữa, giữa chúng   mối quan hệ  , cháu gái của ngươi cũng chính là cháu gái của ,    thể so đo với một hài tử thơ dại  hiểu sự đời !”
 
Trình Loan Loan: “...”
 
Trong lòng nàng hồ nghi  dứt,    nhi tử,  tôn nữ, đều  sắp đến tuổi tứ tuần , cớ  vẫn  vị Tần Vương  dây dưa mãi  thôi?
 
Nàng cố gắng nhịn nhục, kìm nén hết   đến  khác, để  đến nỗi thất thố  mặt .
 
Nàng hít sâu một  , “Bên ngoài gió lớn, vương gia vẫn nên mau chóng  trong nghỉ ngơi , nếu  cảm lạnh, trấn Đại Hà   danh y  lạc nào  thể bắt mạch cho vương gia .”
 
Tần Vương mặc y phục lót bên trong mỏng manh  giữa sân, quả thực  chút lạnh,  gật đầu: “Vậy ngày mai chúng  hãy luận đàm tiếp.”
 
Trình Loan Loan lặng lẽ trợn mắt trắng.
 
Luận đàm cái đại gia gia nhà ngươi!
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1330.html.]
Ai  tiếp lời với ngươi chứ!
 
Sáng sớm ngày hôm , Trình Loan Loan tỉnh giấc  tức tốc  ngoài lo liệu công việc, gần tới cuối năm, nàng  vô  việc cần ,  sớm về khuya là lẽ thường tình.
 
Tần Vương  quen giường chiếu, cả buổi tối   chợp mắt , đến khi trời sáng mới chìm sâu  giấc mộng, giấc ngủ  kéo dài đến tận giữa trưa.
 
Trình Ất  an bài hầu hạ Tần Vương, kính cẩn thỉnh an hỏi  cần dọn bữa .
 
“Không cần riêng dọn cơm tại đây, bổn vương đến chỗ của Tuệ Cung Nhân dùng bữa.” Tần Vương bày  dáng vẻ vô cùng quen thuộc, “Những món ăn ở kinh thành  bổn vương đều  chán ngấy , nếm thử chút phong vị của trấn Đại Hà .”
 
Trình Ất cúi đầu : “Hôm nay Cung Nhân   nhiều công vụ trọng yếu bận rộn, cả sáng, trưa, tối đều  dùng bữa tại phủ.”
 
Tần Vương cau mày, trời lạnh như ,  chuyện gì đáng bận chứ?
 
Lẽ nào nàng đang trốn tránh ?
 
Hắn mở miệng hỏi thăm: “Cung Nhân nhà ngươi đang bận rộn nơi nào?”
 
“Việc  nô tài  tiện bẩm báo.” Trình Ất vẫn cúi đầu, “Cung Nhân  vô  sản nghiệp trong tay, còn  quản lý một  công việc tại trấn Đại Hà, khi thì ở hội chợ, lúc  ở vườn hoa,  khi còn  đồng điền xem xét mùa màng...”
 
“Được thôi,  bổn vương cũng  ngoài dạo chơi tiêu khiển.”
 
Tần Vương  dùng xong bữa sáng và bữa trưa,  đó cầm chiếc quạt   ngoài viện.
 
Bên ngoài viện  vẫn luôn  các bách tính qua   ngớt.
 
Thấy Tần Vương  , đám bách tính  tức tốc tránh xa, quây quần một chỗ xì xầm bàn tán.
 
“Các ngươi xem kìa, đó chính là Tần Vương.”
 
“Tiếng kêu hoảng hốt tối hôm qua chính là Tần Vương phát  đó,  Tiểu Châu Châu , Tần Vương e sợ loài sâu bọ.”
 
“Chà, một trượng phu hơn ba mươi tuổi đầu  mà  sợ con sâu, đến tiểu hài tử thôn chúng  còn kém xa.”
 
Tần Vương: “...”
 
Vì  chuyện xảy  trong viện tứ phẩm Cung Nhân, sáng sớm ngày hôm   đồn thổi khắp trấn Đại Hà?
 
Tại Tần Vương phủ của , nếu  kẻ nào dám  năng càn rỡ,  liền chặt lưỡi quẳng cho ch.ó ăn, bọn thôn dân  quả thực gan to tày trời!