Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Hạ Tiêu lạnh nhạt hỏi: "Nếu chứng cứ là nhân chứng thì ?"
 
Sắc diện Hạ Hãn Hải hiện lên vẻ c.h.ế.t chóc: "G.i.ế.c."
 
"À."
 
Hạ Tiêu khẽ  nhạt.
 
Vị phụ   của  đối với  vô tình bạc bẽo, với  ngoài  càng thêm tàn độc.
 
Cớ  dòng huyết mạch Hạ gia  chảy trong  thể ? Hắn thực lòng căm ghét Hạ gia, ở chốn ,  cảm thấy ngột ngạt đến khó thở.
 
Hắn cất giọng lạnh lùng: "Nếu như  cự tuyệt thì ?"
Phạm Khắc Hiếu
 
"Ngươi   tư cách cự tuyệt!" Hạ Hãn Hải nghiêm giọng, "Hạ gia sinh ngươi, dưỡng d.ụ.c ngươi, dạy ngươi võ công, ban cho ngươi thành tựu ngày nay, ngươi tất  đền đáp Hạ gia! Việc  giao cho ngươi, ngươi nhất định  chu !"
 
"Lão gia!" Một  ảnh gầy gò từ cửa thư phòng bước , chính là Hạ phu nhân. Bà tiến đến, chắn  mặt nhi tử Hạ Tiêu, ôn tồn : "Nếu Tiêu Nhi    thì thôi bỏ , việc  giao cho kẻ khác cũng   gì trở ngại..."
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Hạ Hãn Hải lạnh lùng : "Nam nhân đang nghị sự, ngươi  đây  gì? Lui !"
 
Hạ phu nhân vẫn kiên quyết  chắn  Hạ Tiêu: "Tiêu Nhi từ cõi c.h.ế.t trở về,  quyết  để kẻ khác bức ép nó  những việc   . Cho dù các ngươi ép buộc Tiêu Nhi đồng ý, thì liệu Tiêu Nhi   tâm  ý  việc đó chăng? Đừng quên, Tuệ Thục Nhân chính là ân nhân cứu mạng của Tiêu Nhi. Nó vốn trọng tình trọng nghĩa, tuyệt đối  thể  tay đối phó ân nhân cứu mạng  !"
 
Hạ Lăng cũng  nghĩ tới điều , trầm giọng : "E rằng nhị  sẽ còn liên kết với Tuệ Thục Nhân, giở trò hãm hại Hạ gia. Đến lúc đó, sự tình sẽ chỉ càng thêm phức tạp khó bề xoay chuyển..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1378.html.]
 
Hạ Hãn Hải sầm mặt, phất ống tay áo,  lưng bước .
 
Hạ Lăng lạnh lùng liếc  Hạ Tiêu một cái, cũng theo đó rời khỏi.
 
Trong thư phòng chỉ còn  Hạ Tiêu và Hạ phu nhân. Hạ Tiêu   nán  thêm, liền cất bước định rời .
 
"Tiêu Nhi!" Hạ phu nhân kéo tay áo  giữ , "Con trở về  hai năm, chẳng lẽ thực sự   gọi  một tiếng mẫu  ?"
 
"Hạ phu nhân." Hạ Tiêu thản nhiên  bà : "Giữa ngươi và , duyên phận mẫu tử  đoạn tuyệt. Nếu ngươi cứ bức bách  mãi,  chỉ đành lánh mặt  gặp ngươi nữa."
 
"Ta  bức con,  bức ép con ..." Hạ phu nhân vội vàng buông  , "Con  trở về, chắc hẳn  dùng bữa đúng ? Ta sẽ sai phòng bếp chuẩn  ngay."
 
Thuở , bà  vì  chu   phận Hạ phu nhân, vì   chịu điều tiếng, vì  cân bằng tình cảm giữa hài tử ruột thịt và kẻ  nuôi dưỡng, bà  lựa chọn lơ là cảm nhận của hài tử ruột thịt ... Cho đến khi, hai năm  bà  đột nhiên sinh bệnh. Cơn bạo bệnh ập đến quái lạ, suýt chút nữa  đoạt  sinh mạng bà . Bà  cứ ngỡ  ăn nhầm thứ gì đó, mãi đến   mới , hóa  Hạ Lăng vì  bức Tiêu Nhi hiện ,  cố ý lấy tính mệnh bà    mồi nhử...
 
Kẻ bà  vẫn luôn coi như hài tử ruột thịt, nâng niu như bảo vật trong lòng bàn tay, chẳng  từ bao giờ  hóa thành một con sói dữ. Bà  và Tiêu Nhi thiếu chút nữa  mất mạng  tay kẻ .
 
Bà  hối hận, hối hận vì hơn hai mươi năm ròng  bỏ bê Tiêu Nhi. Bà  tự vấn lương tâm hết   đến  khác cớ    chăm nom  nhi tử của ...
 
May  Tiêu Nhi còn sống trở về, sinh mạng  của bà  cũng may mắn  bảo . Tương lai còn dài rộng, bà nhất định  bù đắp cho Tiêu Nhi thật xứng đáng.
 
Hạ Tiêu cũng chẳng thèm  sắc mặt hối hận của bà , giọng điệu lạnh nhạt: "Trong quân còn  việc,  xin cáo lui ."
 
Hắn vượt qua ngưỡng cửa,  khỏi tiểu viện,  ảnh  nhanh chóng khuất dạng  hành lang.
 
Hạ phu nhân tựa  khung cửa,  khổ : "Tiêu Nhi, vi nương rốt cuộc   thế nào, con mới  thể thứ  cho  đây?"
 
Tiêu Nhi năm nay  ba mươi tuổi, vẫn  thành gia lập thất, sinh con đẻ cái. Tất cả đều là  lầm của một   mẫu  như bà, bà  sai quá nhiều, cũng cần bù đắp quá nhiều...