Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi chương truyện tại phần bên !
 
Hai ngày , Nguyễn phu nhân dẫn Nguyễn Minh Châu tìm đến.
 
Phạm Khắc Hiếu
Nguyễn phu nhân năm nay  ngoại ngũ tuần, nhưng bởi từng luyện võ,  thể vẫn khỏe mạnh cường tráng, chẳng hề thấy dấu vết tuổi tác.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
“Con bé  mới tinh mơ sáng  nháo nhác đòi đến quân doanh,    tới bái phỏng Tuệ Thục nhân, lúc  nàng mới chịu  nữ trang.” Nguyễn phu nhân chợt bất đắc dĩ thở dài : “Trải qua biến cố  , xem như   thông suốt , đời  chỉ dăm chục năm ngắn ngủi,  khi xuất giá còn  thể  chuyện   , xuất giá  thì  bất do kỷ. Nếu khuê nữ còn ở cạnh ,   gì thì cứ  đó thôi. Về  sẽ chẳng còn tự do đến nhường  nữa.”
 
“Mẫu ,  quả là nhân hậu.” Nguyễn Minh Châu  hì hì ôm lấy cánh tay Nguyễn phu nhân: “Xem  con còn  đa tạ Vinh Khánh quận chúa, nếu   nàng  sai  bắt cóc con, đời  con cũng chẳng thể  điều   nữa.”
 
Nguyễn phu nhân vô thức đảo mắt  quanh, e ngại lời  lọt  tai  ngoài.
 
Trình Loan Loan  đáp lời: “Trong phủ đều là  nhà, Nguyễn phu nhân chớ bận tâm.”
 
“Tiểu Châu Châu  hồi phủ  thuật  rằng kẻ bắt cóc nàng là Vinh Khánh quận chúa, ban đầu  cứ ngỡ nàng ăn  hàm hồ, nhưng  khi dò la mới nhận  chuyện  quả thực  khả năng liên đới tới quận chúa.” Nguyễn phu nhân khẽ hạ giọng : “Chuyện  là do Tần vương và lão gia cùng  điều tra, cách đây hai hôm, bốn hắc y nhân mà họ truy lùng đều  tự sát bỏ mạng, manh mối cứ thế đứt đoạn. Hai ngày qua cũng  dò la  manh mối hữu dụng nào… Bởi , lão gia mới ôm ý nghĩ thử vận may, sai   điều tra cận vệ bên cạnh Vinh Khánh quận chúa, kết quả là bên cạnh Vinh Khánh quận chúa  khuyết mất bốn cao thủ đại nội…”
 
“Quả thực    rõ mồn một đám hắc y nhân nhắc đến Vinh Khánh quận chúa, chỉ là   chứng cớ xác đáng.” Trình Loan Loan cất tiếng, “Bốn hắc y nhân bắt cóc  và Nguyễn tiểu thư đều  bỏ mạng, bốn cao thủ đại nội bên cạnh Vinh Khánh quận chúa thì mất tích. Hai sự việc   thể  là  liên quan, cũng  thể  là    tương can. Nguyễn phu nhân cho rằng Thái hậu nương nương sẽ vì sự trùng hợp  mà định tội Vinh Khánh quận chúa ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1457.html.]
 
Nguyễn phu nhân còn  kịp lên tiếng, Nguyễn Minh Châu  vội vàng : “Vậy    đây? Cứ thế mà bỏ qua ư? Nhỡ về  nàng   giở trò nữa thì ?”
 
Nguyễn phu nhân gật đầu: “Vinh Khánh quận chúa vô cùng  Thái hậu sủng ái, bên cạnh    ít  tài cán  thể sử dụng, nàng  một   thành, tất sẽ   thứ hai, thứ ba,  thì Tiểu Châu Châu con  sẽ vĩnh viễn rơi  cảnh hiểm nguy,   lớn tuổi , cũng chẳng còn sức chịu đựng những phen kinh hãi như  nữa.”
 
“Nguyễn phu nhân chớ quá lo lắng,  lẽ Vinh Khánh quận chúa nhắm  .” Trình Loan Loan : “Ta  sai  âm thầm điều tra Vinh Khánh quận chúa, xem liệu  thể tìm  sơ hở nào chăng.”
 
“Tuệ Thục nhân vốn từ nơi khác đến, Vinh Khánh quận chúa vô cớ đối phó với Tuệ Thục nhân  chi?” Nguyễn phu nhân  khổ: “Khuê nữ của  từ nhỏ  nuông chiều nên tính tình  phần kiêu căng, e là lúc tham dự cung yến, trong lúc  tường tận  chuyện  vô ý gây xung đột với quận chúa, khiến quận chúa ghi hận trong lòng…”
 
Khóe môi Trình Loan Loan khẽ nhếch,  tranh biện thêm nữa.
 
Dẫu  thì Vinh Khánh quận chúa cùng Tần vương trong mắt muôn dân là   ruột thịt. Nếu nàng  Vinh Khánh  ý với Tần vương, e rằng sẽ chẳng mấy ai tin lời.
 
Nàng cất tiếng hỏi: “Nguyễn phu nhân liệu  tính toán gì chăng?”
 
“Tiểu Châu Châu là châu báu trong lòng Nguyễn gia , nếu chuyện   thể xử lý thỏa đáng bề ngoài,  phụ và mấy vị  trưởng của nàng  thể sẽ âm thầm đối phó Vinh Khánh quận chúa, lén lút  tay. Nếu  bắt  manh mối, e rằng Nguyễn gia  sẽ  đối địch với hoàng gia,  nào đành khoanh tay   cảnh  xảy đến. Vả , nếu nỗi giận trong lòng mấy phụ tử    hóa giải, tất sẽ thành một tai họa ngầm.” Nguyễn phu nhân khẽ thở dài: “Cho nên  chỉ đành đích   cung bái kiến thái hậu nương nương, thỉnh cầu thái hậu chủ trì công bằng.”
 
Nguyễn Minh Châu khẽ khúc khích  : “Ý của mẫu   là so với việc hao tâm tổn trí tìm kiếm chứng cớ định tội Vinh Khánh quận chúa, chi bằng để Vinh Khánh quận chúa tự chứng minh sự trong sạch của .”