Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Cho Tuệ Thục nhân một cái  phận
 
Giọng Trình Loan Loan êm đềm như nước chảy, trong đại điện tĩnh mịch.
 
Vành mắt Hoàng hậu  đỏ lên: "Hai phu thê Tuệ Thục Nhân và Triệu Hộ quân quả thực tình thâm, khiến    cảm động  bao."
 
Tần vương mím môi: "Một   khuất bao nhiêu năm trời như , há  thể che chở  còn sống ?"
 
Nếu tất cả  c.h.ế.t đều  thể can thiệp  chuyện dương gian,  thế đạo  chẳng  sẽ đại loạn ?
 
"Nếu   Triệu Hộ quân hiển linh, xin hỏi Lục , Tuệ Thục nhân    thể mang theo Thái tử mà sống sót ?" Hoàng hậu  đầu hỏi : "Thái tử văn nhược thư sinh, Tuệ Thục nhân cũng chỉ là một nữ nhi yếu đuối,   thể khiến hơn năm mươi tên loạn đảng trong nháy mắt tan mạng, cũng chỉ  Triệu Hộ quân mới  thể   thôi."
 
Tần vương   gì nữa.
 
Bởi vì chuyện  tuy muôn vàn sơ hở, nhưng    thể nghĩ  bất kỳ khả năng nào khác, tựa hồ chỉ đành dựa  linh hồn   khuất ...
 
Trình Loan Loan   tiếp tục thảo luận đề tài , cất lời hỏi: "Tình huống của Hạ gia   ?"
 
"Hạ Lăng  c.h.ế.t, Hạ gia ngoại trừ Hạ Tiêu,  bộ   tống giam  địa lao." Tần vương trả lời: "Việc xử trí  Hạ gia thế nào, còn  chờ Hạ Tiêu định đoạt."
 
Hắn  điều tra rõ, chuyện Hạ Lăng phản loạn là quyết định của một  Hạ Lăng, những  khác của Hạ gia  hề  .
 
 tham dự mưu phản là tội tru di cửu tộc, cho dù những  khác  , cũng  chịu xử trảm... Song Hạ gia   một Hạ Tiêu lập  đại công, bởi , việc xử trí Hạ gia quả thực khó bề định đoạt. Đợi khi thời cuộc lắng xuống, việc cụ thể sẽ định đoạt  , sẽ giao cho Hạ Tiêu xử lý.
 
"Cung biến  , Tuệ Thục nhân lập  đại công." Hoàng hậu vỗ nhẹ tay nàng: "Đợi  khi bọn phản tặc tiền triều  quét sạch, Hoàng thượng sẽ luận công ban thưởng, trong  thời gian  Tuệ Thục nhân cứ dưỡng thương cho thật   ."
 
Trình Loan Loan  chuyện  một lúc, trong n.g.ự.c quả thật cảm thấy đau nhức, lập tức liền kiệt sức.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1487.html.]
Ánh mắt nàng kính cẩn tiễn đoàn  Hoàng hậu   ngoài,  nhắm mắt , nặng nề chìm  giấc ngủ sâu.
 
Đến ngoại điện, Hoàng hậu gọi Tần vương : "Lục , nếu ngươi rảnh rỗi thì đến   một lúc, nếm thử  mới bản cung   ."
 
Tần vương tuân mệnh  xuống, bưng chung  do ma ma dâng tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khen: "Vào miệng hương thuần túy, khiến lòng  hoài niệm khôn nguôi. Hoàng  thật sự quá mực thiên vị, tất cả thứ  đều đưa đến Khôn Ninh cung, chẳng hề lưu  cho  một phần nào."
 
"Lục  nếu  thích thì lát nữa thôi, mang một ít về phủ." Hoàng hậu cũng uống một ngụm , lúc  mới  thẳng vấn đề mà : "Hoàng Thượng chỉ  một    thiết như tay chân là Lục ,  một  lời  liền hỏi thẳng thốt."
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Tựa hồ  đoán   nàng sẽ hỏi điều gì,  gương mặt Tần vương hiện lên một tia gượng gạo: "Tuệ Thục nhân vì Đại Vũ triều của  lập vô  công lao hãn mã,   còn cứu nguy cho  bao thành viên hoàng thất,  chú ý hơn nàng vài phần cũng là lẽ thường tình, Hoàng tẩu  xem    chăng?"
 
Hoàng hậu đặt chén  xuống: "Ngươi      định hỏi về Tuệ Thục nhân?"
 
Tần vương: "..."
 
Quả là thất sách! Lơ là quá mức .
 
Hắn đành thẳng thắn: "Nếu hoàng tẩu  cất lời hỏi như thế,  cũng chẳng giấu giếm  gì. Ngày , khi hoàng  phái  đến Hồ Châu giám sát Đại Vận Hà,   từng diện kiến Tuệ Thục nhân đôi ba bận. Tuy rằng Tuệ Thục nhân trạc hơn  vài tuổi, nhưng phong thái  việc của nàng quả thực thu hút ,  đối với Tuệ Thục nhân sinh lòng vài phần hứng thú, chẳng  lẽ dĩ nhiên ư?"
 
Hoàng hậu gật đầu.
Phạm Khắc Hiếu
 
Quả thực  hợp lẽ.
 
Giá như nàng là một nam tử  lập gia đình, nhất định cũng sẽ xiêu lòng  một nữ tử như Tuệ Thục nhân.
 
Thử hỏi, một nữ tử thoạt  chẳng hề già dặn, mang khí chất tự nhiên trời phú, lòng  quảng đại,  cực kỳ  phong thái, ai mà chẳng động lòng?
 
" mà hoàng tẩu   cũng  rõ, Tuệ Thục nhân đến nay vẫn một lòng nhớ thương phu quân cũ. Ta đường đường là Tần vương của Đại Vũ triều,  duy nhất mang tước vị vương gia,  chẳng thể dung thứ một nữ nhân của   tơ tưởng đến nam tử khác trong lòng." Tần vương kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: "Ta đối với nàng sớm   còn chút hứng thú nào, hiện giờ,  chú ý đến nàng, bất quá chỉ vì nàng là lương dân của Đại Vũ triều, là  mà hoàng  cùng hoàng tẩu đặt trọng vọng,  thôi."
 
Hắn  xong, phất ống tay áo rộng,  dậy rời .