Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Ta  g.i.ế.c Đoan Mẫn công chúa 1
 
Phạm Khắc Hiếu
Hoa đăng tỏa  ánh lửa lung linh trong suốt, vầng trăng tròn vành vạnh, to lớn vằng vặc.
 
Đêm Nguyên Tiêu vốn nên là một  yến náo nhiệt, thế mà khoảnh khắc   trở nên tĩnh mịch lạ thường, tất cả   đều nín thở tập trung lắng  lời Trình Loan Loan thuật .
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
“Người nhà của Vinh Khánh quận chúa hơn mười năm   vong mạng trong loạn cung, c.h.ế.t  lưỡi đao của phản đảng. Những kẻ phản đảng đó đều là tinh binh của Tiên Thái tử, theo lẽ thường, hẳn  là một đao đoạt mạng.” Đôi mắt Trình Loan Loan trong trẻo mà sắc lạnh, tiếp lời: “Thế nhưng,  khi ngỗ tác nghiệm thi thì phát giác, tám   thích của quận chúa đều   vong mạng chỉ bởi một nhát đao trí mạng,  xương cốt thậm chí  hề  vết thương nào. Cuối cùng, khi thần phụ tra hỏi  nhiều quan  mới , tám  , kẻ  ít thì dăm ba nhát, kẻ nhiều thì tới ba mươi nhát đao. Đệ  nhỏ tuổi nhất  đ.â.m chín nhát, tử trạng vô cùng t.h.ả.m khốc… Vết thương sâu cạn khác biệt,   liền rõ   do nam tử trưởng thành  tay. Nói cách khác, hung thủ hoặc là nhi đồng, hoặc là nữ tử yếu đuối tay chân   lực…”
 
Ánh mắt sắc bén của nàng trực tiếp  thẳng Vinh Khánh.
 
“Không ,  …” Sắc mặt Vinh Khánh trắng bệch,  sức lắc đầu lia lịa,  đó phẫn nộ trừng mắt  Trình Loan Loan: “Người nhà của   nhập thổ vi an, ai cho phép ngươi khai quan nghiệm thi? Ngươi dựa  lẽ gì mà quấy nhiễu   của ! Việc  nhà của  vong mạng thế nào,  liên can gì đến ngươi? Ngươi dựa   mà dám  chuyện tày trời ? Ta nhất định  liều mạng với ngươi!”
 
Hoàng hậu cất giọng lạnh lùng: “Ngăn nàng  .”
 
Tiểu Quách Tử tức thì tiến lên, chặn  bước chân Vinh Khánh.
 
“Chính những điều , là bổn cung tự tay tra .” Hoàng hậu ngừng  từng lời, giọng chứa đầy sức nặng. “Năm đó  khi cung biến xảy , cung cấm hỗn loạn, nào ai bận tâm đến chân tướng cái c.h.ế.t của những kẻ thường dân . Bổn cung  khi tra xét cặn kẽ mới kinh hoàng phát giác, hóa   nhà của Vinh Khánh ngươi nào  vong mạng  tay loạn đảng, mà kỳ thực  c.h.ế.t trong chính tay ngươi! Ngươi,  tự tay đoạn tuyệt huyết mạch của ,  chăng là ?!”
 
Hoàng hậu vốn thường ngày hiền hòa, đoan trang dịu dàng, nào  chút khí thế bức .
 
Thế nhưng ngay tại khoảnh khắc , khí chất của nàng bỗng bộc lộ hết thảy, ánh mắt tựa như lưỡi kiếm sắc bén găm thẳng  Vinh Khánh.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1499.html.]
Mặt Vinh Khánh cắt  còn giọt máu, chân tay bủn rủn    vững, nàng  đành  vịn  cung nữ phía  mới miễn cưỡng giữ   thể  định.
 
“Vinh Khánh!” Thái hậu thất thanh gọi tên phong hào của nàng , “Lời Hoàng hậu  thốt, rốt cuộc là thật  là dối trá, ngươi hãy lập tức bẩm báo cho ai gia một lời phân trần!”
 
“Ta  …”
 
Vinh Khánh quận chúa cứ lặp  lặp  ba chữ , giọng run rẩy.
 
Hơn mười năm về , nàng  vẫn còn nơm nớp lo âu, e sợ  nhà tìm đến đòi mạng.  ngần  năm trôi qua vẫn bình an vô sự, nàng  liền dần dần lấy  sự an tâm, thậm chí  phần đắc ý.
 
Nào ngờ, những chuyện quá khứ tưởng chừng  mục nát theo thời gian,  mà đến hôm nay     phanh phui.
 
“Thái hậu nhất định  tin tưởng ,  thật sự  hề  những chuyện tày trời !”
 
Vinh Khánh quỳ rạp  chân Thái hậu, nước mắt như mưa tuôn,  thể sụp đổ mà  nức nở.
 
“Vẫn còn  giảo biện!” Thanh kiếm của Tần Vương lập tức kề sát cổ nàng , “Bổn vương hỏi ngươi, Đoan Mẫn công chúa   cũng c.h.ế.t trong tay ngươi ?!”
 
“Không ! Ta tuyệt đối  g.i.ế.c Đoan Mẫn công chúa!” Giọng Vinh Khánh đầy kiên quyết, “Ta  từng  tay sát hại phụ mẫu và   tỷ  , cũng  từng  hại Đoan Mẫn công chúa. Ta nào  bất cứ động cơ nào để hành động như , đây rõ ràng là oan uổng, Thái hậu nhất định  minh xét cho …”
 
Đôi môi Thái hậu khẽ run rẩy.
 
Ai gia   chỉ đang miên man suy nghĩ, Vinh Khánh thực sự  thể tàn độc đến  chăng, thực sự sẽ xuống tay với chính phụ mẫu  sinh thành dưỡng d.ụ.c  ? Ai gia vẫn luôn cảm thấy khó tin nổi…
 
 nếu đó   sự thật, Hoàng hậu cũng sẽ chẳng dám tuyên bố  mặt bao  như . Vậy cũng  nghĩa, chuyện  tám chín phần mười là sự thật.
 
Nếu Vinh Khánh   thể  tay đoạn tuyệt với cả cốt nhục  thích,  thì Đoan Mẫn…