Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi  bộ chương truyện tại phần !
 
Đại kim mời Tuệ phu nhân 1
 
Ngày ngày Lục Ánh Tuyết đều cận kề Trình Loan Loan, nên nàng tự nhiên cũng rõ Tiêu Tần Đại học đường của Tần Vương là gì.
 
Nếu do Trình Loan Loan dẫn dắt, nàng  ắt hẳn sẽ  hứng thú. Đáng tiếc, học đường   là chủ ý của Tần Vương, khiến nàng  luôn cảm thấy  mấy đáng tin.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Nàng   gượng gạo: “Dân phụ xin  khuyển tử đa tạ Vương gia  ban ân điển. Song khuyển tử chỉ chuyên tâm nghiên cứu học vấn, e rằng đành  phụ tấm thiện ý của Vương gia .”
 
Tần Vương phe phẩy chiếc quạt, khẽ thở dài một tiếng.
 
Tối hôm qua,  khi các cử nhân rời khỏi trường thi, y  phái  bái phỏng những vị mang vẻ thất vọng , mời họ tới học đường Đại Tiêu Tần của . Liên tiếp mười   mời, song  một ai chấp thuận nhập học.
 
Học đường của y rộng lớn gấp ba  học đường nữ tử, y  bỏ  món tiền  nhỏ để xây dựng, sửa sang thư các,   khách sảnh cùng tịnh xá với quy cách thượng hạng. Đám học trò theo học nơi đây, ngoài việc  đào tạo chuyên sâu, còn  hưởng thụ cuộc sống sung túc... Điều kiện  đến , mà vẫn  một ai chịu đến?
 
Chẳng lẽ học đường của y chỉ  thể thu nạp tú tài mà thôi ư?
 
Nhìn nét mặt ưu tư của y, Trình Loan Loan tức thì hiểu rõ vị Vương gia  đang gặp  vấn đề. Chỉ cần động não một chút cũng  rõ nỗi băn khoăn của y là gì.
 
Trong giới văn nhân, chỉ  thi cử mới là con đường chính thức, là phương cách duy nhất để chứng minh tài năng. Những con đường khác, đối với các bậc văn sĩ, đều  coi là phường  chính nghiệp.
 
Nhóm văn nhân  trở thành cử nhân  e rằng thà tới chốn thâm sơn cùng cốc  Huyện lệnh, cũng  chịu chấp thuận tới học đường Đại Tiêu Tần để học.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1523.html.]
Một là vì  thấy  tiền đồ, hai là vì Vương gia  đáng tin cậy, ba là sợ   thể theo kịp... Dù xét từ góc độ nào, tới học đường cũng chẳng  thượng sách .
 
“Kỳ thực, Vương gia  thể hợp tác với Chương đại nhân.” Trình Loan Loan mở lời đề nghị: “Những  học xong năm đầu tiên  thể  cơ hội đặc biệt tiến  Hồng Lư Tự. Cứ như , hẳn là sẽ  một  cử nhân động lòng, song cũng khó lòng khẳng định   điều gì...”
 
Tới chốn thâm sơn cùng cốc  Huyện lệnh,  đến Hồng Lư Tự ở hoàng thành, kẻ ngu  nhất cũng  nên lựa chọn phương nào.
 
 dù  đây vẫn là năm đầu tiên,  nhiều   hẳn  tin tưởng rằng học đường thật sự  thể giúp bọn họ tiến  Hồng Lư Tự, ắt cần  một kỳ hạn để quan sát.
 
“Chương đại nhân  Hồng Lư Tự chỉ cần tiến sĩ mà thôi.” Tần Vương hừ lạnh một tiếng: “Ban đầu Hồng Lư Tự vốn chẳng mảy may bận tâm, từ  khi Tuệ phu nhân đả thông quan hệ mậu dịch giữa A Tát Bố và nước Đại Vũ, ánh mắt của Hồng Lư Tự đều mọc lên tận đỉnh đầu , ngay cả mặt mũi của bản vương cũng chẳng thèm nể.  mà...”
 
Y đảo mắt nghĩ ngợi: “Nếu   đây là chủ ý của Tuệ phu nhân, hẳn lão Chương sẽ nể mặt nàng  mà thôi.”
 
“Vả ,   thể  tìm Công Bộ Kim đại nhân bàn bạc một phen, xem liệu học sinh  nước ngoài học  ít nhiều kỹ thuật trở về,  thể trực tiếp  Công Bộ nhậm chức chăng...”
 
“Ngoài , một  học sinh học  kỹ thuật trồng cây giống mới của nước ngoài hẳn là cũng  cơ hội  Hộ Bộ tìm  vị trí phù hợp.”
Phạm Khắc Hiếu
 
“Chỉ cần học đường Đại Tiêu Tần  thể đảm bảo tiền đồ cho học trò,   tin rằng sẽ   cử nhân tới báo danh.”
 
Một  y thao thao bất tuyệt về kế hoạch ,  cứ thế vui vẻ hạ quyết tâm cho đại sự.
 
Nói xong, ánh mắt y sáng ngời  Trình Loan Loan,  tiếp lời: “Tuệ phu nhân thông thạo quốc ngữ A Tát Bố,   dùng món tiền hậu hĩnh mời nàng đảm nhiệm chức  dạy ngôn ngữ A Tát Bố cho học đường Đại Tiêu Tần, chẳng  Tuệ phu nhân  bằng lòng chăng?”
 
Nếu  danh tiếng Tuệ phu nhân trấn giữ, ai còn dám coi thường học đường Đại Tiêu Tần của y?
 
Song, Trình Loan Loan  hề mảy may động lòng: “Vương gia chẳng   quên  ư? Ta là sơn trưởng của Học đường nữ tử, nào  thời gian tới Học đường khác dạy học. Vả , chờ  khi nhi tử của   thành khoa cử,  sẽ  về Hồ Châu, cũng chẳng dám  lỡ đại sự của Vương gia.”