Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Cạnh tranh trong học đường nữ tử 2
 
Kết quả  khảo hạch  dựa theo xếp hạng thành tích mà  dán ở cổng học đường, bất kỳ ai  qua cũng  thể  thấy.
 
Những nữ tử  cuối cùng cũng  vì  mỗi  dán thông báo thì bọn  trưởng   trong nhà đều hồi hộp khôn xiết, bởi vì thật sự  căng thẳng.
 
Nếu thi cử đắc ý thì chẳng   gì, nếu thi kém thì   thành đều  thể thấy  t.h.ả.m hại đến nhường nào.
 
Phùng Tịnh Phù  đến tên của nàng   thứ hai từ  đếm lên trong danh sách thì mặt mày tối sầm. Cái học đường nữ tử  chỉ  khiến cho nàng  mất hết thể diện.
 
Nguyễn Minh Châu  híp mắt : “Phùng tiểu thư cũng  tồi  nhỉ, thứ hai từ  đếm lên,   gì cũng áp đảo  một .”
 
“Ngươi cũng chỉ là  thứ ba từ  đếm lên mà cũng    hổ   ư?” Phùng Tịnh Phù chẳng cam chịu tỏ vẻ yếu thế mà đáp: “Mọi  cũng , đừng  nhạo lẫn .”
 
“Ta   như ngươi.” Nguyễn Minh Châu hừ một tiếng: “Cưỡi ngựa b.ắ.n cung  đều  nhất.”
 
Phùng Tịnh Phù nghiến răng.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Về phần sách vở, cầm kỳ thư họa, nàng  đều chẳng tinh thông chút nào. Cưỡi ngựa b.ắ.n cung  càng  tinh tường, bảng xếp hạng từng môn đều rớt xuống hạng chót, thật sự nhục nhã vô cùng.
 
Đợi lát nữa nàng  sẽ xin nghỉ học, chẳng thiết học hành nữa, tránh cho   hổ mất mặt.
 
“Chậc, xem chừng  kẻ   bỏ dở giữa chừng  chăng.” Nguyễn Minh Châu thích xem náo nhiệt, sợ thiên hạ  đủ loạn, bèn : “Ta  đồn  trưởng ngươi  ý  tới học đường Đại Tiêu Tần do Tần vương dựng nên để dùi mài kinh sử. Nếu  thi  hạng nhì, còn ngươi chỉ  áp chót, e rằng sắc mặt phụ mẫu ngươi tất sẽ muôn phần khó coi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1526.html.]
 
Phùng Tịnh Phù ngỡ ngàng hỏi: “Ca ca  ngày ngày sống phóng đãng vô độ, há  thể thi  hạng nhì ư?”
 
“Học đường của Tần vương , dẫu  dung nạp những kẻ ham chơi mỗi ngày,   chừng  trưởng ngươi   nên chuyện thì ?” Nguyễn Minh Châu khẽ nháy mắt trêu chọc: “Nếu ngay cả một  trưởng  khố như  mà ngươi còn chẳng sánh bằng,  thì nên lập tức thôi học, trở về thêu giá y thì hơn!”
 
Một vị thiên kim khác  bên cạnh Phùng Tịnh Phù tiến lên một bước, cất lời rằng: “Ngươi     trưởng  là kẻ thế nào? Hắn ngày ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, chơi bời lêu lổng, phụ   thực tình bất lực trong việc quản giáo. Thế nên mới quyết định tống  tới học đường Đại Tiêu Tần thử một ,   thể tạm thời tránh mắt  thấy,    thể lấy lòng Tần vương… Nếu như tất cả học tử trong học đường đều là những kẻ như  trưởng , e rằng ca ca ngươi   chừng thật sự  thể giành  hạng nhì…”
 
Mấy vị thiên kim khác bên cạnh đồng loạt gật đầu, các   bất tài vô dụng trong nhà các nàng cũng  ép buộc  ghi danh nhập học.
 
Trên khuôn mặt Phùng Tịnh Phù hiện rõ vẻ tuyệt vọng, nàng nâng ngón tay chỉ  một nữ tử  đầu môn học chính trong  khảo hạch : “Ngươi, mau tới đây.”
 
Nữ tử  chỉ   thấp thỏm lo lắng tiến  gần, khép nép hỏi: “Chẳng  Phùng tiểu thư gọi tiểu nữ  việc gì ?”
 
“Lần thi  ngươi  hạng nhất,  tồi.” Phùng tiểu thư hất cằm kiêu ngạo: “Bổn tiểu thư lệnh cho ngươi mỗi độ giữa trưa dành  nửa canh giờ chỉ dạy cho . Nếu  khảo hạch kế tiếp   tiến bộ, ắt sẽ trọng thưởng cho ngươi một trăm lượng bạc.”
 
Nàng  vội vàng xua tay: “Đâu dám,  dám nhận…”
 
“Đây là lời lệnh của bổn tiểu thư!” Phùng Tịnh Phù hừ lạnh một tiếng: “Trưa mai chính thức bắt đầu.”
 
Nàng  phất ống tay áo, xoay  rời .
 
Một vài thiên kim tiểu thư  , đôi mày khẽ nhíu, đều mang chút ưu sầu.
Phạm Khắc Hiếu
 
Ngay cả Phùng tiểu thư cũng  bắt đầu khắc khổ dùi mài kinh sử,  các nàng… Thôi thì, vẫn nên thành thật mà cố gắng học hành, cứ mãi đội sổ thật sự  mất thể diện.
 
Trình Loan Loan cũng chẳng ngờ, bởi lẽ học đường Đại Tiêu Tần sắp khai giảng mà  dẫn tới cuộc tranh đua trong giới nữ tử học đường, khiến khí thế học tập trong trường đột nhiên trở nên hăng hái hơn hẳn.
 
Chẳng mấy chốc  đến giữa cuối tháng Ba, đúng  lúc hoa hạnh nở rộ, bởi  bảng thông báo thi hội cũng  xưng là Hạnh bảng.