Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
“Xin hỏi Tuệ phu nhân, nhân sĩ Ngu Chiêm ở trấn Đại Hà, huyện Bình An sống ở  ạ?” Người của quan học nhíu mày : “Trên học tịch ghi cũng là địa chỉ , nhưng đây rõ ràng là phủ  của Tuệ phu nhân mà…”
 
Hô hấp của Lục Ánh Tuyết lập tức ngừng , nàng vội vã bước tới: “Ta là mẫu  của Ngu Chiêm, chúng  tạm thời sống tại phủ Tuệ phu nhân!”
 
Đôi mắt nàng sáng long lanh, căng thẳng  vị quan  trường học, đợi họ  tiếp.
 
“Chúc mừng Ngu phu nhân!” Vị quan trường gõ chiêng  nữa: “Ngu Chiêm đạt  hạng mười hai trong kỳ thi Hội  ,  hàng đầu, tiền đồ vô lượng…”
 
“Hạng mười hai…” Lục Ánh Tuyết nắm chặt cổ áo: “Trời đất ơi, nhi tử của   đỗ đạt …”
 
Nàng còn  dứt lời, cả  đột nhiên ngã  , thế mà  ngất . Nếu   Cố Băng nhanh nhẹn ôm lấy vòng eo nàng thì đầu nàng chắc chắn  đập lên bậc thềm.
 
“Để chư vị tiểu   chê  .”
 
Trình Loan Loan ban thưởng bạc thù lao  Lục Ánh Tuyết, phát hỉ đường, hỉ quả cho bách tính hiếu kỳ xung quanh,  đó mới đóng cửa  .
 
Lục Ánh Tuyết từ từ tỉnh dậy, vui tới mức rơi lệ: “Tỷ Loan Loan,   thấy , Tiểu Chiêm  đỗ , hạng mười hai! Dù tật ở ngón tay như  mà vẫn đỗ  hạng mười hai, nhi tử của  thật sự phi phàm, òa …”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
“Nương…”
 
Ngu Chiêm  thấy tiếng ồn ào phía , cùng Triệu Tứ Đản tiến  sân xem sự tình  . Kết quả, y  thấy mẫu  đang nức nở trong lòng Tuệ phu nhân.
 
“Tiểu Chiêm!” Lục Ánh Tuyết vội vàng ôm lấy nhi tử: “Con thi đỗ , con  thi đỗ , từ nay con  là Cống sinh !”
 
Triệu Tứ Đản  ha hả: “Chúc mừng Chiêm , chúc mừng Chiêm , cuối cùng cũng đạt tới trình độ tương đương với vị lão sư năm đó!”
 
Nghe  kết quả ,  nét mặt Ngu Chiêm  hiện rõ vẻ kinh ngạc, y khẽ : “Vẫn còn một cửa cuối cùng.”
 
Một cửa cuối cùng chính là kỳ thi Đình,  tổ chức  khi niêm yết kết quả kỳ thi Hội chừng nửa tháng, tức  đầu tháng Tư.
Phạm Khắc Hiếu
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1528.html.]
“Chỉ còn thời gian nửa tháng.” Triệu Tứ Đản thốt lên: “Thôi, chúng   tiếp tục  sách.”
 
[]
 
Thế là hai vị thiếu niên    ngoài   thời gian một tuần      trở về thư phòng, chẳng hề biểu lộ chút niềm vui nào đáng .
 
 chỉ   nửa bước, cả hai liền đồng loạt  đầu  hỏi: “Chính  đỗ chứ?”
 
“Nghĩa mẫu, mở cửa, mau mở cửa!”
 
Lúc  ngoài cửa truyền tới tiếng  sang sảng, tràn đầy sức sống của Thẩm Chính.
 
Trình Loan Loan : “Chính  của các  ắt hẳn  đỗ đạt , nếu  sẽ  phấn khích đến thế.”
 
Cố Băng nhanh chóng  tới mở cửa . Thẩm Chính hớn hở bước , vỗ mạnh lên vai Triệu Tứ Đản và Ngu Chiêm mỗi  một cái: “Được lắm hai vị hiền , một   đầu bảng, một  hạng mười hai, tuổi còn nhỏ  ưu tú đến thế, khiến     khỏi kinh ngạc!”
 
Lục Ánh Tuyết vội hỏi: “Được , thôi đừng vòng vo nữa, mau  cháu  hạng bao nhiêu.”
 
“Khụ!” Thẩm Chính khẽ ho một tiếng, ngượng ngùng đáp: “Hạng một trăm lẻ ba.”
 
“Như  cũng   xuất sắc !” Lục Ánh Tuyết vỗ nhẹ lên vai Thẩm Chính: “Lần  Thẩm gia các cháu đúng là song hỉ lâm môn, chúc mừng chúc mừng!”
 
Thẩm Chính gãi đầu .
 
Chỉ vài hôm nữa thôi chính là đại hôn của Thẩm Chính và Lâm tiểu thư, chẳng  là song hỉ lâm môn .
 
Khi   đang trò chuyện rôm rả, cánh cửa phủ  vang lên tiếng gõ. Là hai vị học sinh khác đến từ học đường Đại Hà, cũng tham gia kỳ thi Hội, đến để báo tin kết quả.
 
Trong đó  một    xướng danh  bảng vàng,  hạng một trăm hai mươi ba. Người còn   may trượt kỳ thi, dự định  về học đường Đại Hà dốc sức khổ học, đợi ba năm   ứng thí.
 
“Còn về trấn Đại Hà  gì?” Lúc  Tần Vương bước  với vẻ ngạo nghễ: “Dù  khổ công học hành ba năm nữa, cũng  chắc  đỗ đạt  .”
 
Sắc mặt vị học sinh  chợt tối sầm, nhưng vì kiêng kỵ  phận hiển hách của đối phương, y  dám  gì.
 
“ nếu tới Đại học đường Tiêu Tần của  thì khác.” Tần Vương lớn tiếng : “Ngươi là cử nhân, học vấn uyên thâm, tài năng nổi trội,   còn  chút nghiên cứu về ngôn ngữ A Tát Bố, nếu ngươi nhập học Đại học đường Tiêu Tần, chắc chắn sẽ  đầu bảng. Học đường  của  mỗi năm đều sẽ tiến cử quan viên cho Hồng Lư Tự, Công Bộ, Hộ Bộ. Nếu ngươi  đầu bảng, há chẳng   nhậm chức ở  cũng  ? Một cơ hội  nhường ,  vốn  dễ dàng  với kẻ khác, cũng chỉ vì nể tình ngươi là đồng hương của Tuệ phu nhân nên mới mời ngươi đầu tiên…”