Mời Quý Độc Giả tiếp tục  phần  để thưởng thức  bộ chương truyện!
 
Lúc Trình Loan Loan về đến nhà, thời khắc vẫn còn sớm.
 
Ổ khuyển   xong, vài tấm ván gỗ thô sơ, mái lợp cỏ tranh, nền trải cỏ khô.
 
Tiểu Hắc  thương  đặt ở bên trong tịnh dưỡng thương thế, Đại Hắc chạy lung tung trong sân, khiến đám gà con vịt con kinh hãi rúc  góc sân, run rẩy  thôi.
 
Triệu Tứ Đản tức giận quát lớn: “Nếu mi còn tiếp tục đuổi gà con vịt con nữa, buổi tối sẽ chẳng  cơm cho mi .”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Đại Hắc lập tức hoảng sợ, ngoan ngoãn chui  ổ khuyển của nó. Nó và Tiểu Hắc mỗi con chiếm cứ một góc, miễn cưỡng coi như chung sống hòa thuận.
 
Lúc  Hạ Hoa đến, giúp bó cỏ khô ở trong sân, đây là công việc Trình Loan Loan mới bố trí cho nàng. Sau khi bó xong cỏ khô,  thu gom củi  chặt trong nhà, một ngày  thể kiếm hai văn tiền.
 
Hạ Hoa  thích  chuyện, một mực cúi đầu thành thật  việc.
 
Triệu Tứ Đản vội vàng lùa đàn vịt  ruộng ăn cỏ, song,  vịt quả thực quá nhiều,   chút luống cuống tay chân. Cuối cùng vẫn là Trình Loan Loan chẳng thể   thêm, giúp  cùng lùa vịt .
Phạm Khắc Hiếu
 
Triệu Tứ Đản  chăn thả đàn vịt,  hái rau dại, tiện thể kiếm thức ăn cho đám gà con.
 
Trình Loan Loan ở trong phòng lọc thạch băng, hôm nay cần   đủ bảy thùng.
 
Nàng đang bận việc thì Hạ Hoa ở ngoài phòng đột nhiên xông : “Đại… Đại bá nương, một cỗ xe ngựa  dừng  cổng.”
 
Trình Loan Loan vội vàng lau lau đôi tay    ngoài, quả nhiên  thấy một cỗ xe ngựa.
 
Song, cỗ xe ngựa   xa hoa bằng cỗ xe của Huyện lệnh đại nhân, nhưng dẫu  lộng lẫy, vẫn là vật hiếm thấy ở thôn Đại Hà.
 
Chỉ trong chớp mắt, tất cả những  đang  việc gần đó đều  vây kín  đây.
 
Một gã nam nhân bước xuống từ  xe, Trình Loan Loan liền nhận  đó là Trịnh chưởng quầy của tửu lâu Như Gia tại trấn Bình An.
 
Trịnh chưởng quầy tiến về phía Trình Loan Loan: “Phủ  của Triệu tẩu tử quả thực khó tìm thấy, cuối cùng cũng  tìm .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-153.html.]
[]
 
Trình Loan Loan mỉm  cất lời: “Thạch băng hôm nay   đưa đến từ tinh mơ sáng ,  rõ giờ khắc  Trịnh chưởng quầy hạ cố đến đây  chuyện gì cần bàn bạc chăng?”
 
“Nửa canh giờ , Huyện lệnh đại nhân dẫn theo mấy chục nha dịch cùng hơn chục hán tử bất ngờ ghé đến tửu lầu Như Gia của chúng ,  mở lời  đòi thạch băng.” Trịnh chưởng quầy thở dài: “Thạch băng   giao từ sáng sớm, đến giữa trưa hầu như  bán hết cả, nào còn dư  chút nào cho Huyện lệnh đại nhân.  Huyện lệnh đại nhân kiên quyết  thạch băng,  cũng chẳng còn cách nào, đành   hành ghé qua đây một chuyến. Chẳng  trong nhà Triệu tẩu tử còn dư chút nào chăng?”
 
Trình Loan Loan ngước mắt: “Huyện lệnh đại nhân  về trấn Bình An  ?”
 
Trịnh chưởng quầy phì : “Nghe bọn nha dịch bàn tán, hình như  tìm thấy một nguồn nước, e là lúa  đồng ruộng sẽ  cứu vãn. Đây quả là chuyện , một đại hỉ sự động trời!”
 
“Vậy Trịnh chưởng quầy đợi trong chốc lát,    lấy thạch băng.”
 
Trình Loan Loan  nhà, lấy tinh bột trong tủ , trộn  một thùng thạch băng  tinh chế.
 
Nàng đổ nước  một thùng gỗ lớn hơn, bỏ một thùng thạch băng , xem như là dùng nước ướp lạnh,  thể kết đông nhanh hơn.
 
Nàng dặn dò Trịnh chưởng quầy: “Xe ngựa  thẳng đến trấn Bình An ước chừng gần non nửa canh giờ. Nếu thạch băng vẫn  đông  thành khối, hãy để thêm một lát nữa.”
 
Trịnh chưởng quầy vô cùng cảm kích, vội vã lấy tiền .
 
Trình Loan Loan lướt mắt  đám đông hiếu kỳ đang vây quanh ngoài sân,  : “Sáng mai hãy thanh toán cũng  muộn.”
 
Một thùng thạch băng gồm một trăm chén, tổng cộng một trăm văn tiền. Số tiền  tuy   quá lớn, song nếu thu  một đống tiền đồng  mắt bao  như , e là dễ  kẻ khác dòm ngó, đố kỵ.
 
Trịnh chưởng quầy hiểu rõ dụng ý , liền chắp tay tạ ơn, bưng thùng thạch băng vội vã rời .
 
Hắn  rời gót, đám đông vây kín cổng  ào ào xông .
 
“Nương Đại Sơn, vị khách    chăng là Trịnh chưởng quầy của Như Gia tửu lầu?”
 
“Ta vẫn tưởng nương Đại Sơn chỉ buôn bán vặt, ai ngờ  giao hảo  ăn với bậc danh giá như Trịnh chưởng quầy.”
 
“Nương Đại Sơn quả là cao tay, thảo nào  tiền mua nhiều gà vịt về nuôi đến thế. Chậc chậc,  còn nuôi cả hai con chó, xem  trong nhà chẳng cần lo chuyện cơm áo nữa .”
 
Những phụ nhân  đều hâm mộ đến tột cùng, trong lời   chẳng khỏi mang theo vị chua chát.