Mời chư vị độc giả xem bên  để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Nước nhỏ đ.á.n.h lén 1
 
Bởi lẽ chuyện của Tịch Cơ Quốc mà thủ vệ nơi quân doanh trở nên vô cùng sâm nghiêm.
 
Sau khi Trình Ất và Trình Phóng đăng ký các loại danh tính rườm rà, mới  phép  quân doanh. Song, Hạ Tiêu    ở đây.
 
Vừa  Trình Bính đang nghỉ ngơi, thấy Trình Ất đến, mừng rỡ  thôi. Hai   liền đến sân thao luyện tỷ thí võ nghệ.
 
Trình Phóng đặt hộp thức ăn trong doanh trướng của Hạ Tiêu, đoạn   cửa doanh trướng lẳng lặng đợi y trở về.
 
Một thuộc hạ của Hạ Tiêu  ngang qua, lên tiếng nhắc nhở: "Tướng quân mỗi  dẫn đội lên núi huấn luyện,  đến khi đêm xuống sẽ  hồi doanh. Nàng hoặc đừng đợi nữa, hoặc  thể lên núi tìm tướng quân. Cũng chẳng quá xa, ngay tại phía  thôi."
 
Hắn chỉ tay về phía đỉnh núi, ngay phía  trụ sở chính của doanh trại, quả nhiên chẳng tính là xa xôi gì.
 
"Cảm tạ vị tiểu ca."
 
Trình Phóng gật đầu cảm tạ, quyết ý  một chuyến.
 
Nếu phu nhân  dặn dò việc trọng đại ,  hôm nay nàng tất yếu  bẩm báo Hạ sư phụ, để còn kịp thời phòng .
 
Nàng hỏi đường đến hậu sơn, đoạn cất bước  thẳng.
 
Hậu sơn  là nơi tiểu binh trong quân doanh thường lui tới, bởi   lưu  một con đường mòn khá rộng rãi. Chỉ  điều, càng lên cao, con đường càng dần trở nên hẹp hơn.
 
Trình Phóng vốn là hài tử thôn quê, quen chịu đựng gian khổ,   chút công phu. Đường núi tuy rằng  dễ  nhưng đối với nàng mà , cũng chẳng mấy khó khăn.
 
Chẳng bao lâu, nàng   tới giữa sườn núi, như lời    chỉ dẫn, Hạ sư phụ thường ngày đều ở nơi đây huấn luyện binh lính.
 
Nàng  trái  , cũng  thấy .
 
Chẳng lẽ   nhầm đường?
 
Phạm Khắc Hiếu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1547.html.]
Trong lúc Trình Phóng đang do dự, đột nhiên, nàng  thấy tiếng binh khí chạm  leng keng.
 
Trên mặt nàng hiện lên nụ , xem  là chẳng tìm nhầm chỗ.
 
Nàng  theo âm thanh vọng đến, phát hiện một sơn cốc. Dưới đáy sơn cốc, hai nhóm  đang kịch chiến.
 
Một nhóm  vận binh giáp quân doanh, nhóm còn  mặc áo vải thô vạt ngắn, mặt  che kín một lớp vải đen bí ẩn...
 
Ban đầu nàng ngỡ những   cố tình cải trang như  để thực chiến huấn luyện, nhưng khi  kỹ , nàng liền cảm thấy sự tình  . Bởi vì những nhát đao  đều nhắm thẳng  tim và cổ , m.á.u tươi tuôn trào. Chỉ trong chốc lát,  mặt đất   hơn bốn năm t.h.i t.h.ể  la liệt.
 
Trình Phóng che môi, nuốt vội tiếng kinh hãi  bụng.
 
Nàng cẩn thận lắng  một chút, song  thể hiểu thứ ngôn ngữ mà kẻ che mặt đang . Hẳn là quân địch  lẻn  đây...
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Trong chớp mắt, nàng  thấy bóng dáng Hạ Tiêu. Y vận   bộ áo giáp, uy phong lẫm liệt, tay cầm thanh trường đao, c.h.é.m rụng mười mấy đầu quân địch.
 
Có vài kẻ đ.á.n.h lén từ phía , song gáy Hạ Tiêu tựa  mắt, chẳng cần  đầu, mũi đao  trực tiếp đ.â.m xuyên lồng n.g.ự.c tên địch.
 
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng , Trình Phóng chẳng hề cảm thấy kinh hãi, lòng nàng chỉ tràn ngập sự an tâm.
 
Có  một vị tướng quân như Hạ sư phụ trấn giữ giang sơn, bách tính thường dân như bọn họ mới  thể sống cuộc đời yên bình.
 
Ước chừng một khắc đồng hồ , quân địch rốt cục cũng  tiêu diệt  . Dưới sơn cốc, thây chất thành đống, mặt đất thảy đều nhuộm đỏ.
 
Hạ Tiêu thu trường đao , sắc mặt lạnh lùng : “Trước hết kiểm kê thương vong.”
 
Tuy rằng quân địch   diệt, nhưng phe bọn họ cũng chịu tổn thất nặng nề. Điều  đối với đội quân đóng giữ kinh thành vốn luôn an  mà , là một đả kích  nhỏ.
 
Mới cách đó  lâu, chuyện Tịch Cơ Quốc  náo động dư luận,  mà chỉ mới vài ngày, phụ cận nơi đóng quân  xuất hiện thám tử của Tịch Cơ Quốc.
 
Tiểu quốc  rốt cuộc   gì?