Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
“Ta tự thấy bản   cũng  tồi.” Lê Hạo Dương khẽ ho khan: “Dù giờ  mới mười bốn tuổi nhưng  đỗ tú tài . Nếu   gì bất trắc, hai năm  sẽ trúng cử, gắng sức thêm chút nữa, e là  thể trở thành tiến sĩ. Nếu nàng gả cho ,  phận chắc chắn sẽ khác xa hiện tại. Ngoài ,  thấy dung mạo của  cũng coi như thanh tú, hài tử do  và nàng sinh  ắt hẳn cũng sẽ  . Nàng thấy thế nào?”
 
Đông Hoa chớp chớp mắt  : “Ngươi  cưới  đến  ?”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Lê Hạo Dương  nàng , sắc mặt đỏ bừng: “… đúng là .”
 
Đông Hoa khẽ rung động.
 
Hai năm nay,  ít nam tử trong thôn đến cầu hôn, những nam oa đó đều lớn lên cùng nàng, nhưng nàng vốn chẳng hề  ý định gả cho ai.
 
Hơn nữa, nàng vốn thích kẻ  tướng mạo ưa , mà những  khôi ngô trong thôn thì  ít ỏi vô cùng, hầu như   ai hơn  vị Lê thiếu gia .
 
Nếu gả cho kẻ  mắt, nàng chắc chắn sẽ sinh  một hài tử  nhất trấn Đại Hà.
 
“Vậy  sẽ đưa  ba yêu cầu, nếu ngươi  thể đáp ứng, hôm nay chúng   thể định đoạt hôn sự.”
 
“Thứ nhất,  khi gả cho ngươi,     bán cho Lê gia các ngươi. Ta  trở về trấn Đại Hà thì trở về, ngươi và  nhà ngươi đều   can dự.”
 
“Thứ hai,  thích kinh doanh. Sau khi ngươi  quan,   tước đoạt niềm vui  của .”
 
“Thứ ba, nếu  chỉ sinh  nữ nhi,  nhà ngươi   ép  sinh nhi tử.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1554.html.]
“Thứ tư, đại bá nương   sớm phân gia với chúng  , Lê gia các ngươi  bất cứ chuyện gì cũng   tìm đến đại bá nương .”
 
“Những yêu cầu , ngươi đều  thể đáp ứng chăng?”
 
Lê Hạo Dương lập tức đáp lời: “Điều thứ nhất,  tiên nàng là nữ nhi của Triệu gia,  mới là tức phụ của Lê gia, Lê gia tuyệt nhiên sẽ  can dự  bất cứ chuyện gì của nàng. Điều thứ hai cũng tương tự. Điều thứ ba, sinh nhi tử  nữ nhi đều là lẽ trời  định, sẽ   bất cứ ai ép buộc nàng. Hơn nữa, đại ca và nhị ca của  đều   con nối dõi, Lê gia    kế thừa hương hỏa, phụ  mẫu   sẽ  đặt áp lực  lên hai chúng . Còn điều thứ tư…”
 
Nói tới điều thứ tư, Đông Hoa lập tức căng thẳng.
 
Tuy nàng  sáng suốt lắm nhưng cũng  thể nghĩ tới một  vấn đề trọng đại. Nàng cũng lo lắng Lê gia đến cầu hôn nàng là vì đại bá nương mà thôi.
 
“Ngoài việc sửa cách xưng hô gọi một tiếng đại bá nương giống nàng,  tuyệt đối sẽ   phiền Tuệ phu nhân bất cứ việc gì.” Lê Hạo Dương nghiêm nghị : “Tuy Lê gia chỉ là tiểu quan thất phẩm, nhưng cũng tuyệt nhiên   loại dựa . Nếu  vi phạm lời hứa hôm nay, trời tru đất diệt!”
 
“Được ,  ,  tin ngươi.” Đông Hoa khẽ : “ , ngươi thích ăn món gì, chốc nữa   một ít…”
 
Trong sảnh tiếp khách gần đó, mấy trưởng bối xa xa  thấy hai hài tử     liền đại khái đoán  mối hôn sự   thành.
 
Thế nhưng hai hài tử đều còn nhỏ tuổi, Lê Hạo Dương mới mười bốn, Đông Hoa  tròn mười ba. Lúc  thành hôn thực sự quá sớm, bởi  họ dự định định hôn sự , đợi  hai năm nữa Lê Hạo Dương trúng cử  mới chính thức tổ chức hôn lễ.
Phạm Khắc Hiếu
 
Sau khi hôn sự  định, Tôn thị rầu rĩ thở dài thườn thượt.
 
Ngày nào nàng  cũng phiền muộn vì Đông Hoa, nhưng  nghĩ tới Đông Hoa sắp gả tới kinh thành,     bao giờ mới gặp , trong lòng nàng chợt dâng lên niềm luyến tiếc khôn nguôi.
 
“Chỉ  thể mong Hiên Hiên  thể thi đỗ Trạng nguyên.” Tôn thị chăm chú  nhi tử, ánh mắt đầy ắp kỳ vọng: “Đợi Hiên Hiên nhậm chức nơi kinh thành, Tam phòng chúng  cũng  thể dời đến kinh thành sinh sống . Khi , Đông Hoa gả  cũng  còn  xem là xa xôi nữa, Đại tẩu thấy   ?”
 
Trình Loan Loan: “…”
 
Nàng thầm cầu nguyện cho Triệu Minh Hiên, hi vọng tiểu tử   thể chịu đựng  gánh nặng kỳ vọng từ Tôn thị.