Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi chương truyện bên !
 
“Nước Đại Vũ hùng cường của , há  để tiểu quốc  dòm ngó!” Thái tử vén áo bào, quỳ rạp xuống đất tấu: “Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu  dẫn binh tiến đ.á.n.h Tịch Cơ Quốc, san bằng nơi đó, để dương oai Đại Vũ quốc !”
 
“Không !” Từ lão đại nhân lắc đầu: “Tịch Cơ Quốc và nước Đại Vũ cách biệt biển rộng, chuyến   đường xá xa xôi. Một khi khai chiến, tổn hao nhân lực vật lực, đối với quốc gia dân chúng đều bất lợi.”
 
Có mấy vị đại thần khác cũng phụ họa theo.
 
“Hai mươi năm qua, nước Đại Vũ cùng Tây Nhung quốc cuối cùng cũng ngưng chiến. Trong nước thái bình thịnh thế, bách tính an cư lạc nghiệp. Đây là cảnh thịnh trị mà Thái Bình công chúa  dùng   hòa  mà đổi lấy. Việc khai chiến  hết sức cẩn trọng.”
 
“Vi thần cho rằng  thể điều động một  chiến sĩ trấn thủ biên cương về kinh. Mấy trăm đến nghìn cường nhân Tịch Cơ Quốc há chẳng gom đủ trăm nghìn tướng binh Đại Vũ? Có gì  sợ hãi?”
 
“…”
 
Một bộ phận nhỏ do Thái tử dẫn đầu chủ trương phản công, song phần lớn quần thần đều  tán thành việc khai chiến.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
Phạm Khắc Hiếu
 
Bản tính Trình Loan Loan vốn thiên về hòa bình, nhưng giờ đây nàng  cảm thấy  cần  khai chiến.
 
Hoa Hạ quốc của kiếp  chẳng    Uy quốc – một mảnh đất nhỏ bé chiếm cứ hơn nửa quốc gia ? Quốc phá sơn hà, gia phá nhân vong, nước   nước, nhà   nhà... Những văn tự  sử sách đều thấm đẫm m.á.u và lệ. Giờ đây, khi hồi tưởng , huyết mạch trong lòng nàng đang sôi trào.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1598.html.]
Dẫu thời đại  gian  đổi khác, Tịch Cơ Quốc vẫn chẳng hề  đổi, vẫn âm hiểm xảo trá, luôn  nuốt chửng quốc thổ của kẻ khác.
 
Dẫu quốc gia chúng nhỏ bé nhưng dã tâm   nhỏ, thực lực cũng chẳng thể khinh thường.
 
Nếu  tiêu diệt Tịch Cơ Quốc ngay lúc , sớm muộn gì cũng  một ngày, chúng sẽ xua quân xâm lược Đại Vũ, giáng một đòn nặng nề... Dù cho Đại Vũ  thắng lợi, đuổi  quân địch khỏi bờ cõi, bách tính vẫn  chịu khổ, những đau thương do chiến tranh gây , ít nhất cũng  mấy chục năm mới  thể nguôi ngoai...
 
Thay vì chờ đợi địch tấn công, chi bằng  chủ động xuất kích.
 
Hoàng đế chợt cất lời: “Tuệ phu nhân  kiến giải gì?”
 
Trình Loan Loan đang bận lòng  tìm  lúc cất lời, nay Thánh thượng đích  điểm danh, nàng liền danh chính ngôn thuận bày tỏ chính kiến: “Tịch Cơ Quốc   ba bốn trăm  mai phục nơi ngoại ô kinh thành. Lần   Đại Vũ quốc vây diệt,  lẽ sẽ tạm thời hòa hoãn đôi chút, song tuyệt nhiên  dễ dàng rút lui. Khi binh lính của chúng đạt tới hàng nghìn, ắt là một thế lực đáng sợ khôn lường, hẳn  thể tùy tiện khuấy đảo phong ba m.á.u tanh nơi ngoại ô kinh thành. Khi quân   đạt tới hàng vạn, e rằng còn  thể so tài cao thấp với quân đóng trú nơi ngoại ô…”
 
Hoàng đế hướng nàng hỏi: “Tuệ phu nhân  chủ trương khai chiến  ?”
 
“Thần phụ  dám.” Trình Loan Loan lắc đầu: “Thần phụ  chủ trương khai chiến ngay nội cảnh Đại Vũ quốc. Như lời Thái tử điện hạ  luận bàn, nên cử binh tiến thẳng Tịch Cơ Quốc, chuyển chiến trường lên chính quốc thổ của chúng. Chúng lén lút gây sự,  thì chính bách tính của chúng  chịu khổ đau, dựa   mà bách tính Đại Vũ quốc    gánh chịu tai ương vạ gió!”
 
Từ đại nhân từ Quân Cơ Xứ khẽ lắc đầu, thầm nghĩ: Nữ nhân quả nhiên chỉ là nữ nhân, chỉ  nghĩ đến những lợi ích nhỏ mọn  mà thôi.
 
Ông  lập tức phản bác: “Tuệ phu nhân từng nghĩ đến việc hành quân ngàn dặm xa xôi tiến  Tịch Cơ Quốc, tức là đặt chân lên chính địa bàn của địch quốc? Lương thảo khó tiếp tế kịp thời, quân khí khó duy trì, binh mã khó bổ sung… Những điều  đều là nhân tố then chốt quyết định thắng bại của một trận chiến. Hơn nữa, dẫu  chuyển dịch chiến trường, vẫn sẽ  tử thương, đến lúc đó, trăm nghìn chiến sĩ hy sinh e rằng ngay cả thi hài cũng khó trở về cố thổ…”
 
“Thần phụ là một phụ nhân, dĩ nhiên  thấu tỏ những đạo lý .” Trình Loan Loan thành thật : “Theo thiển ý của thần phụ, cuộc chiến với Tịch Cơ Quốc là chuyện  thể tránh khỏi. Hoặc là bây giờ chủ động xuất binh tấn công, hoặc là đợi đến khi Tịch Cơ Quốc hùng mạnh hơn   động phản kích. Việc tuyên chiến  lúc   khai chiến  vài năm nữa, dĩ nhiên đều do Thánh thượng cùng Quân Cơ đại nhân, Binh Bộ thượng thư cùng chư vị đại thần quyết đoán định đoạt …”