Sự chuyển biến của Bàng Kiệt khiến tất cả các công tử thế gia ngỡ ngàng đến suýt rơi tròng mắt.
 
Ngay cả Lý Kiện cũng    ngờ Bàng Kiệt  là kẻ    ,  rằng sẽ chăm chỉ học hành, thì quả nhiên sẽ miệt mài đèn sách.
 
Bây giờ  miễn cưỡng lắm mới còn giữ  vị trí đầu bảng, nếu Bàng  cứ cố gắng như , vị trí  sớm muộn cũng  đoạt mất.
 
Phạm Khắc Hiếu
Hắn  sợ Bành Vọng giành lấy hạng nhất, bởi Bành Vọng vốn  tài giỏi hơn ,  chỉ sợ hạng nhất rơi  tay Bàng ,   chắc chắn sẽ  phụ mẫu liên thủ trách phạt.
 
“Bàng ,  hại khổ  .” Lý Kiện than thở,  xuống bên cạnh Bành Vọng: “Bành ,  cũng giảng cho  , đầu óc  vốn  trì độn,  thêm cú chấn động từ Tịch Cơ Quốc, càng thêm ngốc nghếch. Huynh giảng chậm một chút, tiểu  sẽ từ từ lĩnh hội…”
 
Hai  vây quanh học sĩ Bành Vọng.
 
Các công tử thế gia  ở cuối giảng đường  , đều  thấy nỗi hoảng hốt trong ánh mắt đối phương.
 
Ngay cả hai   cũng bắt đầu cố gắng. Nếu họ còn tiếp tục ăn chơi chè chén,  lo học hành, thì tại buổi yết kiến phụ   tới, chắc chắn họ sẽ  cha  phạt một trận đòn thừa sống thiếu c.h.ế.t.
 
Thế là một cảnh tượng thật khiến   bật  xuất hiện: các công tử thế gia của Đại học đường Tiêu Tần thế mà  bắt đầu vùi đầu  sách vở.
 
Điều  khiến đám thư sinh vốn miệt mài đèn sách  cũng  sốt ruột  thôi. Họ khổ công học hành bao nhiêu năm vẫn  thi đậu cử nhân, âu sầu nản chí. Nếu   đám ăn chơi  vượt mặt,  thà rằng chấm dứt đời  còn hơn.
 
Năm mươi tư học sinh bắt đầu thi đua cạnh tranh lẫn .
 
Người vui mừng nhất  ai khác ngoài Đào tiến sĩ.
 
Tuy ông là phó sơn trưởng của học đường, nhưng Tần Vương   bận tâm chính sự,  việc của sơn trưởng đều do ông  quyền quán xuyến. Học sinh  lời, dĩ nhiên gánh nặng  vai ông cũng vơi   ít.
 
Sau khi Tần Vương khỏi bệnh  đích  đến học đường tuần tra một vòng, cũng vô cùng kinh ngạc.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1605.html.]
Một chuyến  Lâm Khê thế mà thật sự  đổi đám công tử bột ngỗ nghịch . Nếu   điều , bổn vương  sớm sắp xếp chuyến  sớm hơn .
 
Hắn  Trình Loan Loan, thật lòng thật  : “Tuy học đường  do  chủ trì kiến lập nên, nhưng ngoài việc xuất tiền của, bổn vương chẳng hề bỏ chút công sức nào khác. Vị trí sơn trưởng học đường ,  thật  đáng mặt, chi bằng để Tuệ phu nhân đảm nhiệm chức sơn trưởng ?”
 
Hắn   gây dựng công danh sự nghiệp hiển hách, nhưng bản   thiếu tài năng. Chi bằng để kẻ  năng lực đảm đương chức vụ trọng yếu  thì hơn.
 
“Có thể  Vương gia tin tưởng như  là vinh hạnh của bản  , song   là Sơn trưởng của học đường nữ tử, e rằng khó lòng đảm đương thêm hư danh khác.” Trình Loan Loan cất lời: “Theo  thấy, duy chỉ  Vương gia là thích hợp gánh vác vị trí Sơn trưởng Đại học đường Tiêu Tần . Nói lời đường đột,  trong khắp kinh thành đều  Vương gia là bậc công tử phóng đãng chốn vương gia, nay  dẫn dắt một đám  từng ăn chơi trác táng cùng lập  lập nghiệp, trở thành trụ cột vững chãi của Đại Vũ triều quốc. Chuyện  nếu truyền khắp kinh thành, há chẳng  là một giai thoại đáng ca tụng  ?”
 
Tần Vương  nàng, hỏi với giọng điệu trầm ấm: “Ta  hơn ba mươi cái xuân xanh, liệu còn  thể lập  lập nghiệp ư?”
 
“Đương nhiên.” Trình Loan Loan  hề do dự gật đầu: “Bát thập lão ông Khương Tử Nha mới gặp  minh chủ, lão tướng Tư Mã Ý ngoại lục tuần mới  trọng dụng… Thân phận họ    trọng yếu, cốt yếu là tuổi tác  từng là thước đo đong đếm thành tựu của một đời . Kẻ thành danh sớm  hẳn  vẹn ,  đến muộn  hẳn  chẳng tới đích. Chớ vì tuổi trẻ mà tự mãn, cũng chớ vì tuổi già mà tự ti. Chỉ cần Vương gia một lòng cố gắng tiến bộ, tất sẽ  ngày thành tựu vang dội.”
 
Tần Vương sững sờ tại chỗ, lòng đầy kinh ngạc.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Hai   cận nhất với , một là Thái hậu, một là Hoàng .
 
Thái hậu thường dạy : “Ta chẳng cầu con tiến bộ, chỉ mong con đừng gây họa cho giang sơn Tiêu gia là đủ.”
 
Hoàng  thường khuyên : “Đệ  là vương gia tôn quý bậc nhất Đại Vũ triều, chẳng cần lập công dựng nghiệp, chỉ cần sớm thành hôn sinh con dưỡng cái  coi là sự tiến bộ .”
 
Đây là  đầu tiên    với , dẫu  ngoại tam tuần vẫn  thể nỗ lực tiến bộ, tất sẽ  ngày thành tựu.
 
“Ta hiểu .” Giọng Tần Vương chứa đựng sự quả quyết: “Lời Tuệ phu nhân dạy,   khắc ghi trong lòng. Năm   độ , Tuệ phu nhân hãy tái lâm kinh thành một chuyến, thử hỏi thăm Tần Vương của Đại Vũ triều xem, liệu  còn là vị Tần Vương trong lời bách tính đàm tiếu nữa  .”
 
Trình Loan Loan mỉm : “Được, lời  định, quân tử nhất ngôn.”