Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi chương truyện tại đây!
 
Trình Phóng mím môi,  hề cự tuyệt.
 
Danh tiếng khắc phu của nàng  vang vọng khắp thôn Đại Hà,  cả thôn đều khẳng định nàng chẳng thể gả  , và nàng cũng  thuận theo an bài của  mệnh.
 
Việc về trấn Đại Hà cử hành hôn sự tựa như cởi bỏ gông xiềng quấn quanh  nàng,  lẽ nàng mới thật sự giã biệt với “Từ Mai” của quá khứ.
 
Hôn sự của hai  cứ thế  định đoạt.
 
Trình Loan Loan chẳng còn để Trình Phóng ở nhà bếp nữa, mà căn dặn Tề bà tử dạy Trình Phóng học lễ nghi phép tắc, bảo Yên Hồng hướng dẫn nàng kiểm kê sổ sách. Lúc nàng  ngoài tham dự yến tiệc cũng sẽ dẫn Trình Phóng theo phò tá, chẳng còn là  phận nha  mà là lấy  phận chất nữ, để Trình Phóng dần dà hòa nhập  giới thượng lưu,   thành Hạ phu nhân mới  khiến  đời khinh thị.
 
Đồng thời, nàng còn chuẩn  một phần hồi môn hậu hĩnh cho Trình Phóng:  tiên là hai thành cổ phần chi nhánh Đại Hà Yến tại kinh thành,  đó là một nông trang ở ngoại ô, cộng thêm một mặt tiền nhỏ trong kinh thành. Lại sai Tề bà tử đến chợ  mua hai nha , hai bà tử cùng hai tiểu tư chuyên lo việc vặt… Ngoài , còn  ba ngàn lượng bạc tích trữ riêng.
 
Khi cầm   hồi môn , tay của Trình Phóng  kìm  mà run rẩy: “Phu, phu nhân,  , nô tỳ  dám nhận…”
 
“Ngươi nay lấy  phận chất nữ của  gả  Hạ gia, chẳng thể   hồi môn. Chỉ e ngươi cự tuyệt,  mới chỉ chuẩn  sơ sài chừng  thôi.” Trình Loan Loan ôn hòa  : “Việc kinh doanh mỹ phẩm của Triệu thị Đại Hà vẫn  đặt chân đến kinh thành. Nếu ngươi  thể mở  thị trường ở kinh thành,  sẽ ban ngươi năm thành lợi tức. Việc  cần chính ngươi tự  gắng sức. Ngươi là Hạ phu nhân tương lai, trong tay   bạc, nếu  há chẳng  sẽ   đời khinh rẻ ? Coi thường ngươi là chuyện nhỏ, kẻo  đời  lưng bàn tán rằng Tuệ phu nhân  hà tiện thì thật chẳng  chút nào.”
 
Trình Phóng sụt sịt mũi, lập tức quỳ xuống: “Ân đức sâu nặng của phu nhân, Trình Phóng vĩnh viễn khắc ghi trong lòng. Cho dù nô tỳ  thành Hạ phu nhân,  vẫn mãi là  của phu nhân…”
 
“Thôi  ,  dậy .” Trình Loan Loan khẽ thở dài : “Buổi sáng Tiểu Mạn  đưa sổ sách của Duyệt Lãm Các tới cho , ngươi giúp  xem qua một lượt.”
 
Trình Phóng gật đầu, ngay lập tức cầm lấy sổ sách, chăm chú xem xét.
 
Nàng từng trải ba bốn năm ở Đại Hà Yến, tuy   là  quản lý sổ sách, nhưng đôi khi cũng giúp Triệu Đại Vượng kiểm kê sổ sách, phương diện  nàng tiếp thu cực kỳ mau lẹ.
 
Trình Loan Loan an lòng phó thác một  việc lặt vặt trong phủ trạch cho Trình Phóng.
 
Ít ngày  đó, là cuộc thi tháng đầu tiên của Học đường Tiêu Tần.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1608.html.]
[]
 
Kỳ thi gồm tổng cộng sáu môn, ba môn ngoại quốc ngữ, ba môn căn bản, trong thời hạn hai ngày.
 
Năm mươi tư học sinh  phân bổ đến các phòng học khác  để tiến hành khảo thí, chủ yếu là để phòng ngừa gian lận chép bài.
 
Bởi vì là  đầu tiên thi, Tần Vương vô cùng coi trọng, bãi bỏ tất thảy các cuộc hội họp, đích  giá lâm giám sát khảo thí. Suốt hai ngày liền, Tần Vương đều chẳng hề rời khỏi học đường.
 
Kỳ khảo hạch kéo dài hai ngày kết thúc chóng vánh,  thể  tử  nghỉ ngơi, còn tất cả  thì ở  tập trung chấm bài.
 
“Bành Vọng quả  hổ danh là cử tử, nét chữ tuyệt mỹ, bài thi trình bày sạch sẽ chẳng những thế, trả lời câu hỏi cũng mang quan điểm sắc sảo, độc đáo.”
 
“Trong  chư vị học sinh khoa , cũng duy  Bành Vọng tư chất xem như khá , nếu   thi hội  nữa,  lẽ đỗ cống sĩ cũng chẳng   thể.”
 
“Nếu Bành Vọng quyết định  khoa cử,  thì Tiêu Tần Đại học đường  thật sự sẽ  còn nhân tài .”
 
“Ai bảo   nhân tài?” Trình Loan Loan chọn  một bài thi, khẽ  : “Đậu Thanh Tùng  tồi chút nào, môn Tây Nhung ngữ ,    giành điểm tuyệt đối.”
 
Tất cả  đều xúm , tuy nét chữ của Đậu Thanh Tùng   nhưng mỗi một câu hỏi đều  trả lời chuẩn xác.
 
Đậu Thanh Tùng cũng từng là tay chơi nổi danh trong đám nhị thế tổ, nào ngờ      thể học Tây Nhung ngữ  đến .
 
“Tổ phụ của  bỏ   sa trường trong trận giao chiến với Tây Nhung, lòng  nuốt hận với  Tây Nhung quốc, biến hận thù hóa thành động lực, bởi  mới  thể học giỏi đến nhường .” Trình Loan Loan cất lời: “Bài thi của Bàng Vọng và Lý Kiện cũng tạm chấp nhận ,  đến nỗi tệ như dự liệu.”
 
Không chỉ hai  , ngay cả các công tử ăn chơi còn , bài thi của bọn họ cũng tạm chấp nhận , chẳng  bài nào bỏ trắng cả.
 
Đào tiến sĩ ở Quốc Tử Giám nhiều năm như , mỗi mùa chấm thi, luôn  một   nộp giấy trắng,   mà nay     xuất hiện tình huống .
 
Phạm Khắc Hiếu
Lão thầm cảm thán trong lòng, những bậc  tài đức như Tuệ phu nhân, đáng lẽ  ở Quốc Tử Giám,  đến Tiêu Tần Đại học đường giáo huấn lũ ăn chơi trác táng , thật uổng phí nhân tài…