Ngô Tuệ Nương đang mang thai.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Nữ nhân  thai ban đêm sẽ  tiểu nhiều hơn.
 
Ngoài trời sắc đêm  tối, nàng cũng chẳng  giờ nào, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, sợ  Triệu Đại Sơn tỉnh giấc.
 
Công việc đồng áng đều do phu quân nàng gánh vác, mệt mỏi một ngày trở về còn   sách học toán,  thể lẫn trí óc đều mệt mỏi đến cực hạn, nàng  mong Đại Sơn  thể nghỉ ngơi thật .
 
Nàng bước  khỏi phòng, khép cửa , tiếp tục   ngoài.
 
Nàng  kéo chốt cửa nhà chính, một cái bóng đen đột nhiên nhảy bổ , nàng  trụ vững,  đụng ngã chỏng vó  đất.
 
Bụng nàng lập tức quặn thắt từng cơn đau đớn, một dòng nước ấm nóng từ hạ  dũng mãnh trào . Nàng đau đến mức  thốt nên lời, cố nhịn đau, mở miệng : "Nương, ...  trộm..."
Phạm Khắc Hiếu
 
 nàng  thật sự quá đau, thanh âm  nhỏ.
 
Trình Loan Loan  trong phòng  thấy  tiếng động nặng nề như vật gì đó rơi xuống đất.
 
Nàng vén chăn choàng tỉnh dậy, một cái bóng đen đột nhiên xông  trong phòng, sấn thẳng về phía giường của nàng.
 
"Nương, cẩn thận một chút!"
 
Triệu Tam Ngưu đột nhiên  dậy, từ  gối lấy  một cây đoản đao sắc bén mà  đó nương  tặng cho . Hắn vẫn luôn  nỡ dùng đến.
 
Hắn vọt xuống giường, đ.â.m thẳng về phía bóng đen.
 
Bóng đen  chính là Triệu Phú Quý. Gã đến đây   chuẩn , cũng  Triệu Tam Ngưu sức lớn, lẽ nào   đề phòng?
 
Trong tay gã  cầm một cây củi dài, dùng sức đ.á.n.h qua, bỗng nhiên đ.á.n.h mạnh  lưng Triệu Tam Ngưu. Triệu Tam Ngưu  đau té ngã  đất, đao trong tay cũng rơi xuống.
 
Đôi mắt Triệu Phú Quý  dần quen với bóng tối, gã  lạnh nhặt con đao lên.
 
Tức phụ của gã    sống cùng gã nữa, gã    cưới Trương quả phụ. Dù  trong nhà cũng   một nương tử, mà nương của Đại Sơn cũng   tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-161.html.]
 
Mặc dù lớn tuổi chút nhưng dáng dấp cũng , mấu chốt nhất là   ăn. Làm ô uế danh tiết của nương Đại Sơn , nàng  cũng chỉ  thể  theo gã,  bộ tiền bạc  ăn kiếm  sẽ thuộc về gã .
 
Y  sớm trở thành trò  của  trong thôn, việc y tư tình cùng Trương quả phụ  lộ rõ mồn một, nay  thêm một  nữa cũng chẳng khiến tai tiếng tồi tệ hơn là bao.
 
Triệu Phú Quý đạp mạnh lên  Triệu Tam Ngưu một cước. Triệu Tam Ngưu thét lên một tiếng, lồm cồm bò dậy,   Triệu Phú Quý nhanh chóng kề đao nơi cằm.
 
Triệu Tứ Đản    thanh tỉnh. Mắt y dần quen với bóng đêm, mới vỡ lẽ tình hình, lập tức chắn   Trình Loan Loan.
 
Trong một căn phòng khác, Triệu Đại Sơn cũng  bừng tỉnh. Chẳng kịp  lấy một lời, y liền  phá cửa xông .
 
"Bọn tiểu tử các ngươi  nhất nên ngoan ngoãn cút  ngoài, nếu   sẽ thu dọn từng đứa một!"
 
Thanh đao trong tay Triệu Phú Quý  ánh trăng hắt  từ khung cửa sổ, lóe lên một tia hàn quang lạnh lẽo.
 
Trình Loan Loan  lạnh.
 
Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu cộng thêm nàng, ba  họ  chắc   thể địch  Triệu Phú Quý.
 
Song, trong tay    đao, sơ sẩy một chút liền  thể    thương. Nàng   để các con chịu tổn thương vô ích.
 
Nàng lạnh giọng cất lời: "Đại Sơn, Tam Ngưu, Tứ Đản, các con cứ  ngoài  ."
 
Triệu Tứ Đản nước mắt giàn giụa: "Nương, con  bảo vệ , con  cho phép bất cứ kẻ nào ức h.i.ế.p !"
 
Triệu Tam Ngưu trừng mắt giận dữ  Triệu Phú Quý. Dù   bỏ mạng, y cũng  cho phép bất cứ kẻ nào  tổn hại đến một sợi tóc của nương y.
 
Triệu Phú Quý  lạnh: "Ai    ức h.i.ế.p nương các ngươi? Ta là để cho nương các ngươi hưởng thụ một chút tư vị  khát khao bấy lâu..."
 
"Ngậm miệng!"
 
Trình Loan Loan lạnh giọng cắt ngang lời .
 
Loại lời lẽ hạ lưu  quả thực  vấy bẩn tâm hồn thơ ngây của bọn nhỏ.
 
Nàng ôm Triệu Tứ Đản, nhẹ nhàng đặt xuống giường: "Ngoan, đều  lời nương, hãy  ngoài đợi."