Lời  mời quý độc giả tiếp tục dõi theo  bộ chương truyện!
 
Thỉnh cầu của Vương hậu 1
 
Tám tùy tùng theo sát Vương hậu tiến  Khôn Ninh Cung.
 
Đến cửa chủ điện Khôn Ninh Cung, Trình Loan Loan dừng bước: “Vương hậu, đây là tẩm cung của Hoàng hậu nương nương,  cho phép quá nhiều  cùng tiến . Chỉ hai   hầu hạ là đủ, xin Vương hậu đừng để ý.”
 
Vương hậu nhíu mày,  đầu  : “Đang ở Đại Vũ quốc,   tuân thủ quy củ của Đại Vũ quốc. Chỉ hai  các ngươi theo  là .”
 
Ma ma  ngẩn , thấy Trình Loan Loan chỉ dẫn theo một  hầu, cũng   gì nữa, cùng một ma ma khác  theo Vương hậu tiến .
 
Khôn Ninh Cung rộng lớn tráng lệ, chủ điện xanh vàng rực rỡ, trong đại điện bao la chỉ  Hoàng hậu và mấy cung nữ, hương  lượn lờ, hiển nhiên  chờ đợi từ lâu.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
“Chẳng cần hành lễ.” Hoàng hậu  , “Vương hậu và Tuệ phu nhân đều  .”
 
Vương hậu nhấp một ngụm ,  ngợi khen rằng: “A Tát Bố   thói quen ẩm , các thương nhân mang  đến A Tát Bố cũng khó lòng bán  giá cao. Nếu  mở chợ  ở A Tát Bố, e rằng  hết nên bồi dưỡng chút văn hóa uống . Chẳng  Hoàng hậu nương nương  thể truyền thụ  cách pha  chăng?”
 
Hoàng hậu  đáp ứng: “Đương nhiên là .”
 
Cung nữ lập tức dâng lên tất cả công cụ pha , ba   xuống bên cạnh bàn .
 
Phạm Khắc Hiếu
Hoàng hậu tận tình chỉ dạy, Vương hậu học nhưng  chút xao nhãng. Học  một nửa, nàng  đầu  : “Ngươi  lấy trâm cài tóc  thích nhất,   tặng cho Hoàng hậu  lễ tạ ơn.”
 
Một trong những ma ma lập tức rời .
 
Vương hậu tiếp tục : “Ngươi  lấy tù và ốc [1]  yêu thích nhất tới đây.”
 
[1] Tù và ốc: một loại sừng  từ vỏ ốc xà cừ, phát  âm thanh lớn và vui tai.
 
Ma ma  vẫn  bất động, cúi đầu : “Bên  Vương hậu   . Chờ Dư cô trở , lão nô sẽ  lấy tù và ốc.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1613.html.]
Vương hậu c.ắ.n chặt môi , đến mức đôi môi trắng bệch.
 
Hoàng hậu giương mắt hỏi: “Có chuyện gì ?”
 
Trình Loan Loan : “Vương hậu  tặng quà cho Hoàng hậu nương nương.”
 
Nàng   , đám  hầu cận vị Vương hậu  đều   tâm phúc. Bề ngoài tựa hồ  hầu hạ, kỳ thực  là kẻ giám sát theo dõi.
 
Giờ phút , Vương hậu nóng lòng thoát khỏi sự kìm kẹp của những kẻ , hẳn là  chuyện cơ mật  bẩm báo cho Hoàng hậu.
 
Có lẽ, đây mới là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến A Tát Bố Vương cùng Vương hậu chẳng quản ngàn dặm xa xôi, bôn ba tới Đại Vũ quốc...
 
Nếu , A Tát Bố dâng hiến cả lão hổ, đó ắt là biểu hiện của lòng trung thành, ngầm  cho Đại Vũ quốc rằng A Tát Bố chẳng hề  ý định tranh giành quyền thế...
 
“Vương hậu, mời nếm thử    pha.” Trình Loan Loan bưng chung  lên đưa tới, “Tay nghề của  tuy  bằng Hoàng hậu nương nương, nhưng thêm chút khéo léo,   Vương hậu  thể uống  chăng...”
 
Khi bàn tay nàng sắp đưa đến gần Vương hậu, nàng bỗng nhiên buông lỏng, một chén  nóng hổi rơi xuống bàn, nước  chảy tràn xuống góc bàn,  ướt sũng xiêm y của Vương hậu.
 
“Vương hậu!”
 
Vị ma ma  vội vàng quỳ xuống đất dọn dẹp.
 
Trình Loan Loan vội vàng xin , “Nếu  bỏng Vương hậu, thần  tội đáng vạn  c.h.ế.t  hết! Thần  nhớ rõ, Hoàng hậu nương nương sở hữu một bộ xiêm y y hệt, thần  cả gan thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương ban bộ quần áo  cho Vương hậu.”
 
Hoàng hậu  thoáng qua y phục châu báu lấp lánh   Vương hậu, nàng quả thực   bộ quần áo khoa trương đến , Tuệ phu nhân   trợn mắt  lời  thật?
 
Lúc nàng còn đang hoài nghi, chỉ thấy Trình Loan Loan dùng sức nháy mắt đưa hiệu với nàng.
 
Nàng gật đầu  theo lời Trình Loan Loan: “Bổn cung quả thực  một bộ, Vương hậu cứ theo bổn cung  xem một chút, nếu  ý thì  ngay.”
 
Trình Loan Loan phiên dịch  một lượt.
 
Vị ma ma   , đỡ tay Vương hậu  dậy, nhân thế  theo Hoàng hậu  nội thất.