Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi chương truyện bên !
 
Danh sách  sứ A Tát Bố (1)
 
Tần Vương mặc kệ nỗi ảo não trong lòng Triệu Tứ Đản, lao như tên b.ắ.n tới Ngự Thư Phòng,  đợi Minh công công bẩm báo  xông thẳng  bên trong.
 
Phạm Khắc Hiếu
Hoàng đế khép tấu chương , nhíu mày khiển trách rằng: “Chẳng chút quy củ nào cả!”
 
“Ngài là Hoàng  ruột thịt của , lẽ nào    quy củ với  trưởng của ?” Tần Vương  gần, bộ dáng  thiết: “Hoàng , chúng  bàn bạc một chuyện  ?”
 
Vừa thấy bộ dạng  của y, Hoàng đế   ngay   chuyện gì  ho, liền lạnh nhạt đáp: “Không bàn bạc.”
 
“Hoàng ,    thật sự  chuyện  đắn đó!” Tần Vương  một cách sang sảng, nghiêm mặt: “Chuyện   liên quan tới Đại học đường Tiêu Tần, chẳng lẽ Hoàng     ư?”
 
Một hai tháng nay, Hoàng đế  chứng kiến  sự phát triển vượt bậc của Đại học đường Tiêu Tần.
 
Ban đầu, y còn ngỡ rằng Lục lão là  cưỡng ép nhóm quý công tử  học tập, nhưng  một chuyến cải trang vi hành, y mới  bọn tiểu tử phá phách   thực sự đổi khác.
 
Từ một nhóm công tử ăn chơi trác táng khiến kinh thành  nhức nhối, nay bọn họ  hóa thành những học trò chăm chỉ, cùng  thi đua học vấn. Lục lão cũng góp một phần công sức  nhỏ trong sự chuyển biến .
 
Hoàng đế ôn tồn cất lời: “Ngươi cứ  .”
 
“Vì Tuệ Phu nhân mà các học tử đều khá hứng thú với ngôn ngữ A Tát Bố, e rằng  lượng học trò  phái   năm tới chắc chắn sẽ chọn A Tát Bố nhiều nhất.” Tần Vương  nhanh  chậm mở lời: “Ta  là sơn trưởng của Đại học đường Tiêu Tần,  khi các học tử lên đường đến A Tát Bố, lẽ nào  nên  hành   một chuyến để  gương? Hoàng  thấy    chăng?”
 
[]
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1625.html.]
Hoàng đế  xong liền bật : “Nếu cứ theo lời ngươi, e rằng còn   Tịch Cơ Quốc, Tây Nhung, Ban Ni Quốc nữa …”
 
“Khụ khụ,  thì cứ  A Tát Bố  .” Tần Vương vuốt mũi đáp: “Vương tộc A Tát Bố hồi triều, triều đình phái nhiều  hộ tống như , thêm một  cũng chẳng đáng là bao. Hoàng , xin hãy để   một chuyến .”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Hoàng đế  về phía y, hờ hững cất lời: “Trẫm hỏi ngươi một câu, chuyến   của ngươi là vì học tử  vì Tuệ Phu nhân?”
 
Tâm tư ẩn khuất  vạch trần, Tần Vương chẳng hề che giấu, ung dung đón nhận ánh mắt của Hoàng đế: “Ba phần là vì học tử, bảy phần là vì Tuệ Phu nhân. Đồng hành hai ba tháng, nếu  thể lay động  trái tim Tuệ Phu nhân, thì Hoàng  cùng Thái hậu sẽ  cần  lo lắng hôn sự của  thêm nữa. Còn nếu Tuệ Phu nhân vẫn coi thường , thì  đây cũng đành hết hy vọng. Hoàng  thấy ?”
 
“Hy vọng ngươi giữ lời.” Hoàng đế khẽ gõ ngón tay: “Vậy trẫm phong cho ngươi  Đại sứ Quan Bắc. Chuyến  A Tát Bố    hề nhẹ nhàng,  là Đại sứ, trọng trách ngươi gánh vác sẽ  lớn lao.”
 
Tần Vương vui mừng khôn xiết: “Dù cho trọng trách  nặng đến nhường nào,  cũng nguyện gánh vác. Cảm tạ Hoàng !”
 
Cùng lúc .
 
Trình Chiêu tiến  Hồng Lư Tự, đàm đạo cùng Chương đại nhân một hồi lâu.
 
Sau một canh giờ, y thất vọng rời khỏi Hồng Lư Tự. Chương đại nhân vỗ vai y : “Rất nhiều việc ở Hồng Lư Tự liên quan tới A Tát Bố đều do Tuệ Phu nhân xử lý. Giờ đây, chuyện  sứ, Tuệ Phu nhân  xung phong  đầu,  há  để chất nhi của nàng theo cùng chịu vất vả ư? Trình đại nhân cứ yên tâm,  sẽ an bài vài quan viên trẻ tuổi của Hồng Lư Tự  cùng, tuyệt đối  để Tuệ Phu nhân  chịu một chút khổ cực nào …”
 
Trình Chiêu chỉ đành  khổ gật đầu.
 
Khi y rời cung,  gặp Thẩm Chính  đường.
 
“Trình    , phụ   thật sự quá đáng.” Thẩm Chính tức giận : “Ta nhờ  xếp   đội ngũ sứ đoàn,   thẳng thừng cự tuyệt . Ta còn ngỡ rằng    , thế mà     khác    là một quan viên trong sứ đoàn, là vị đại thần Hộ Bộ  khảo sát dân tình A Tát Bố… Rõ ràng   cơ hội  chẳng nhường cho , thật sự quá đáng…”