Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Trừ Khử Cung Nhân Thân Cận 1
 
Đoàn xe ngựa dừng chân chỉnh tề bên rìa thảo nguyên.
 
Những kẻ theo hầu hối hả dựng bếp nấu bữa trưa, mấy chục  cùng  bận rộn, chẳng mấy chốc mùi thức ăn  thoảng đưa.
 
Nơi  gần một hồ nước tự nhiên, bên cạnh hồ  vài  đang .
 
Đình cô,    phận tối cao bên cạnh Vương hậu,  kẻ hầu hạ nâng đỡ bước tới. Dẫu bệnh tình  thuyên giảm,   bà  vẫn toát  khí thế uy nghiêm.
 
Đôi mắt bà  lạnh lẽo  chằm chằm bốn tiểu cung nữ  mặt, cất lời lạnh nhạt: “Hoặc là tự   tay, hoặc là để  động thủ.”
 
Bốn tiểu cung nữ nước mắt đầm đìa, chậm rãi giơ tay lên, bắt đầu tự vả  má.
 
Bốp bốp bốp.
 
Tiếng tát vang dội, chói tai vô cùng.
 
“Đừng tưởng rằng vì  theo hầu Vương hậu mà lầm tưởng   chút quyền thế.” Đình cô  lạnh, “Hãy nhớ kỹ, A Tát Bố là A Tát Bố của Á Lực Quận vương, kẻ hầu hạ bên cạnh Vương hậu, vĩnh viễn chỉ  chúng . Còn các ngươi đây —”
 
Nụ   mặt bà  biến mất, ánh mắt  tựa như đang  những kẻ  c.h.ế.t.
 
Ngay  đó, bà  chậm rãi dặn dò  phía : “Bịt miệng chúng , đẩy xuống hồ.”
Phạm Khắc Hiếu
 
Bốn cung nữ kinh hoàng mở to hai mắt.
 
Hồ nước tự nhiên  sâu hơn hồ nhân tạo trong cung gấp   bao nhiêu , nếu rơi xuống chắc chắn sẽ mất mạng.
 
Lúc sáng sớm, các nàng còn đang cảm thấy may mắn khôn xiết khi   Vương hậu chọn  cung nữ nhất đẳng, nào ngờ mới qua nửa ngày tai họa  giáng xuống đầu.
 
Vẻ mặt bốn  trắng bệch,        cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1633.html.]
 
Một cung nữ lá gan lớn hơn đôi chút, run rẩy cất lời: “Nếu chúng  c.h.ế.t ở chốn , Vương hậu nhất định sẽ  là Đình cô , Vương hậu chắc chắn sẽ đòi  công bằng cho chúng ...”
 
“Ha!” Đình cô  chút lưu tình  nhạo một tiếng, “Bốn nha đầu ti tiện,  đáng nhắc tới cũng đòi Vương hậu  các ngươi đòi  công bằng ? Hơn nữa,  là tâm phúc của Á Lực Quận vương, dẫu Vương hậu   rõ chuyện  do  gây  thì  chứ? Có Á Lực Quận vương che chở, Vương hậu chẳng dám động đến  dù chỉ một sợi tóc...”
 
“Thật  ?”
 
Một giọng  lạnh lùng và giận dữ truyền đến.
 
[1] lãnh nộ: lạnh lùng và tức giận.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Bốn tiểu cung nữ ngẩng đầu, thấy Vương hậu dẫn theo tùy tùng nhanh chóng tiến về phía ,  mặt các nàng nhất thời hiện rõ nét vui mừng khôn xiết.
 
Vương hậu tới, bọn họ  cứu , sẽ   c.h.ế.t.
 
Đình cô  ngờ lời  của    Vương hậu  thấy. Dẫu những lời bà   là sự thật, nhưng đúng là  chút đại nghịch bất đạo.
 
Bà  vội vàng quỳ xuống: “Thân thể lão nô bệnh nặng,  ngoài hít thở  khí, vô tình gặp bốn cung nữ . Các nàng  bên cạnh Vương hậu  còn chỗ cho lão nô, châm chọc, sỉ nhục lão nô đủ điều, lão nô nhất thời  nhịn  mà lời qua tiếng  với các nàng... Lời lão nô  đều là nhất thời tức giận, là nhất thời lỡ lời, kính xin Vương hậu giáng tội!”
 
“Không  thế  ạ.” Các tiểu cung nữ cũng nhanh chóng quỳ xuống, “Nô tỳ đang lấy nước,  hề chọc ghẹo Đình cô, Đình cô   tát…”
 
Vương hậu giơ tay,  dấu im lặng.
 
Đã xảy  chuyện gì, dù chẳng cần điều tra nàng cũng  thể đoán .
 
Đình cô  kề cận Vương hậu hầu hạ mười mấy năm ròng,   Á Lực Quận vương chống lưng vững chắc,  mặt những hạ nhân khác  thể  là lộng quyền tác oai tác quái. Trước   ít tiểu cung nữ từng  ả hành hạ, Vương hậu dù   cũng chỉ dám răn đe vài lời, chẳng dám thật sự phế truất Đình cô khỏi cung điện của , e ngại chọc phật ý Quận vương.
 
Lời Trình Loan Loan bỗng văng vẳng bên tai nàng, nếu  bảo vệ  bốn  ,  thì về , sẽ  còn ai thật tâm trung thành hầu cận nàng nữa.
 
Vương hậu ngước mắt, khẽ cất lời: “Ngươi  , ngươi là  của Á Lực Quận vương ?”
 
Đình cô cúi đầu: “Lão nô  bẩm rằng, lão nô là hạ nhân của Vương thất, Á Lực Quận vương là   cận của Đại vương, dĩ nhiên cũng là chủ tử của tiện nô đây.”