Yêu cầu  quả là  phần quá đáng.
 
Sắc mặt Tần Vương chợt sa sầm.
 
Hắn tuy rằng phong lưu trăng hoa, song cũng chẳng  kẻ   phân biệt mặn chay.
 
Huống chi Tuệ phu nhân còn  mặt tại đây, dù y  vô sỉ đến mấy, cũng khó lòng  chuyện   mặt  trong lòng.
 
“Á Lực Quận vương đang  gì thế?” Tần Vương tựa lưng  tựa ghế, khẽ né tránh Lưu Ly Quận chúa, ánh mắt liếc xéo về phía Á Lực Quận vương, “Ở đất Đại Vũ , nữ nhi mười bốn tuổi  cập kê, sẽ   phụ mẫu nhà nào  để khuê nữ của  công khai hầu hạ nam tử  chốn đông .”
 
Á Lực Quận vương  ha hả đáp: “Nếu để Lưu Ly theo Vương gia, cũng   là chuyện  thể.”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Tần Vương khẽ  một tiếng: “Bổn vương đường sá xa xôi đến A Tát Bố là vì xúc tiến giao lưu thông thương giữa hai nước. Á Lực Quận vương cũng đừng phá hỏng mối giao hảo vất vả lắm mới dựng nên giữa hai nước.”
 
Nghe lời , Á Lực Quận vương hiểu rõ nếu còn nhắc đến chuyện liên hôn , Tần Vương đây chắc chắn sẽ trở mặt vô tình.
 
Hắn  ha ha, phất tay ý bảo Lưu Ly Quận chúa lui xuống,  đó liền như  hề  chuyện gì, tiếp tục cùng Tần Vương uống rượu.
 
Quốc vương và Vương hậu an tọa phía  khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nếu Tần Vương thật sự dây dưa  dứt cùng Lưu Ly Quận chúa,  Đại Vũ   khả năng sẽ đổi ý, phản chiến. Thật may mắn , thật may mắn ... Chỉ là, hai   thở phào nhẹ nhõm xong, liền thấy Á Lực Quận vương đặt chén rượu xuống, ôm lấy bả vai Tần Vương, hai  cùng  rời khỏi tiệc đến cung điện bên cạnh. Trình Loan Loan với  phận thông dịch cũng theo .
 
Á Lực Quận vương  rời , Quốc vương cũng  còn an tọa nổi,  dậy trở về cung điện riêng.
 
Vương hậu  vài lời khách sáo với các quan viên bên ,  đó cũng dẫn Hoàng tử và Công chúa cùng  trở về. Cả nhà bốn  lệnh cho tất cả cung nhân lui xuống,    mà   một lời.
Phạm Khắc Hiếu
 
Hiện giờ bên cạnh Quốc vương chỉ  một nữ nhân là Vương hậu. Chẳng  vì Quốc vương chung tình gì cho cam, mà là bởi vì sợ rằng sẽ rước  tai mắt do Á Lực Quận vương cài cắm.
 
Vương hậu cũng chỉ  hai vị hài tử là Hoàng tử và Công chúa: Công chúa mười tám tuổi, Hoàng tử mười lăm tuổi, đều  trưởng thành cả .
 
“Victor, con  xem, Đại Vũ  lật lọng hủy bỏ hợp tác chăng?” Quốc vương  về phía nhi tử của , “Một mỏ vàng e là quá ít chăng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1637.html.]
 
Hoàng tử Victor mím môi: “Đây  là phần đền đáp chúng   thể đưa  , và  là chân thành nhất .”
 
“Loan Loan sẽ  giúp Á Lực Quận vương .” Vương hậu lên tiếng , “Chớ  loạn trận tuyến, cứ chờ tin tức .”
 
Công chúa nhịn   mà hỏi: “Vậy con cũng  cần tiếp cận vị Tần Vương đó nữa ?”
 
Vương hậu khẽ vuốt tóc nàng: “E là  cần nữa .”
 
Rõ ràng Tần Vương  ưa những chuyện . Nếu cưỡng ép an bài, e rằng sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến mối quan hệ hợp tác.
 
Quốc vương vẻ mặt u sầu: “Người Đại Vũ thật sự  thể giúp chúng  đoạt  binh quyền ư?”
 
“Đây chính là ngoại viện duy nhất chúng   thể  .” Victor lên tiếng đáp, “Nếu Đại Vũ phản chiến, hoặc nếu việc đoạt quyền thất bại, Phụ vương  nhất nên trực tiếp tuyên bố chiếu thư thoái vị. Bằng , tính mạng bốn  một nhà chúng  đều sẽ gặp hiểm nguy.”
 
Quốc vương lập tức gật đầu lia lịa.
 
Đứa nhi tử  quả thực thông minh,  lời nhi tử, khẳng định  sai .
 
Bốn  ở phòng ngủ cung điện chờ đợi hồi lâu, mãi đến khi tâm phúc đến hồi báo, rằng Tần Vương và Tuệ phu nhân  rời phủ Quận vương,  trở về khách điện an nghỉ.
 
Xem chừng, chỉ đành đợi đến ngày mai mới  thể dò hỏi tin tức.
 
Trình Loan Loan ngụ tại khách điện một đêm, lưng đau nhức vì chăn đệm mềm mại, liền lập tức lệnh cho Tề bà tử  giường.
 
Sau khi ăn vận chỉnh tề, nàng truyền  dẫn đường đến tẩm cung Vương hậu.
 
Vương hậu một đêm  chợp mắt, quầng thâm hiện rõ  mắt. Sau khi  thấy Trình Loan Loan,  chẳng hỏi han gì về chuyện đêm qua mà sai mang nhũ lạc sữa dê lên, cùng Trình Loan Loan thưởng thức món mỹ vị bậc nhất của A Tát Bố Quốc.
 
Trình Loan Loan dùng bữa xong, khẽ : “Vương hậu cứ yên lòng,  việc đều tiến hành theo kế hoạch  định.”
 
Lòng Vương hậu chợt nhẹ nhõm: “Có Loan Loan ở đây,   sẽ chẳng  gì đổi ... Hôm nay thời tiết  lành, chi bằng  dẫn ngươi dạo một vòng thảo nguyên rộng lớn nhất A Tát Bố Quốc...”