Kính mời quý vị độc giả tiếp tục theo dõi chương truyện bên !
 
Ba mươi sáu kế  học vấn 2
 
Qua một khắc đồng hồ,  bên trong  uống say, hành vi  phần phóng túng. Các hạ nhân của Đại Vũ quốc vội vàng đóng cửa điện .
 
Tuy rằng cửa  đóng, nhưng vẫn  thể  thấy tiếng  , chén đụng chạm vang vọng từ bên trong.
 
Mấy cung nhân canh giữ ở cửa lắc đầu. Hoàng tử điện hạ từ  đến nay  uống rượu,  mà nay vì chiêu dụ sứ giả Đại Vũ   từ bất kỳ thủ đoạn nào.
 
Chỉ là,  Á Lực Quận vương trấn giữ ở đây, chút tiểu xảo  của Hoàng tử đây vẫn  đủ để che mắt.
 
Trong đại điện, quả thật   đang uống rượu, nhưng họ    thế bởi các thị vệ Đại Vũ quốc.
 
Một nhóm đại thần thì    nội thất.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Mọi  vây quanh chiếc kỷ thấp, an tọa  mặt đất. Trên bàn đặt danh sách do Hoàng tử  ,   Trình Loan Loan phiên dịch sang văn tự Đại Vũ quốc.
 
Hoàng thượng phái hai vị mưu sĩ tới, một vị là Dương đại nhân, một vị là Tất đại nhân. Nhiều năm , hai  chỉ là mưu sĩ phụ tá của Hoàng thượng, song vì năm đó trong cuộc chiến đoạt đích  hiến kế sách tuyệt diệu nên  khi Hoàng thượng đăng cơ, hai   trực tiếp  phong quan tước. Nay  là quan Nhị phẩm, trở thành trọng thần của triều đình.
 
Dương đại nhân cầm danh sách, sắc mặt hết sức ngưng trọng: “Đại thần thuộc phe Á Lực Quận vương cơ hồ đều là quan Nhị phẩm, các chức vị trọng yếu đều do Á Lực Quận vương nắm giữ, e rằng  xoay chuyển cục diện e là  chút khó khăn.”
Phạm Khắc Hiếu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1640.html.]
 
Thẩm Đông Minh cất lời: “Bảy tâm phúc của Vương gia tuy cũng là triều thần Nhị phẩm, Tam phẩm, song  chỉ quản lý việc nông điền thủy lợi,  hề  thực quyền,  cách khác, chẳng giúp ích  gì nhiều.”
 
“Cũng  hẳn .” Tất đại nhân vuốt vuốt chòm râu: “Kẻ phe Á Lực Quận vương  bên ngoài quả thực đông đảo, nhưng  thực tế, quan hệ của những kẻ  với Quận vương    thiết. Á Lực Quận vương và Vương gia vốn là  một nhà, vì phòng ngừa vạn nhất, ngài  cất nhắc bất kỳ  nhân huyết mạch nào. Mà kẻ trong gia tộc Quận vương phu nhân   là hạng ngu độn, chẳng trách   trọng dụng, Á Lực Quận vương cũng  thăng tiến họ lên... Không  ràng buộc huyết thống, những kẻ  cũng chỉ cấu kết với  dựa  lợi ích,  thể dùng lợi ích mua chuộc, ắt cũng  thể dùng lợi ích mà chia rẽ.”
 
Dương đại nhân gật đầu: “Nói như , việc  kỳ thực cũng  tính là khó khăn... Mấy vị đại nhân  chỉ thiếu đem hai chữ ‘tham tài’ khắc  mặt,  lôi kéo xem như dễ dàng. Lại  ba vị đại nhân khác mê sắc dục, dùng mỹ nhân kế ắt  thể xúi giục bọn họ  phản. Còn  phản gián kế,  thành kế, liên  kế,  thử mượn đao sát nhân, đóng cửa bắt trộm, nhân lúc cháy nhà mà hôi của...”
 
Chư vị đại thần nước Đại Vũ sôi nổi bàn bạc, khí thế ngất trời.
 
Mà Hoàng tử Victor ,  nội thị bên cạnh phiên dịch, càng  càng kinh ngạc đến há hốc miệng.
 
Hoàng tử cảm thấy    qua vô  sách vở, song hôm nay  xong mới   vẫn còn ít học, quả nhiên  từng  qua nhiều mưu kế tinh diệu đến .
 
Người vội vàng lấy giấy bút , nghiêm cẩn ghi chép  từng lời.
 
“Mục đích chúng  tới nơi  là thu hồi binh quyền, cho dù  thể lôi kéo  bộ văn thần, cũng chẳng  cách nào đoạt lấy binh quyền trong tay Á Lực Quận vương.” Tất đại nhân suy tư một hồi,  mở lời: “Đại thần  triều ắt  kế sách đ.á.n.h bại,  còn những kẻ theo Á Lực Quận vương hơn mười năm thì nên  thế nào để chia rẽ bọn họ đây?”
 
Ai nấy đều trầm tư suy nghĩ.
 
Bọn họ đều là văn thần, đối với binh chế quân bộ cũng  quá am hiểu, nhất thời  nghĩ   thượng sách gì.
 
Thấy  ai cất lời, Hoàng tử Victor mới chậm rãi : “Trong quân bộ, kẻ  Á Lực Quận vương tín nhiệm nhất chính là quân sư Mễ Lợi Á.”
 
Tất đại nhân lập tức khoanh tròn cái tên ,  giấy còn ghi chép đôi chút thông tin về quân sư Mễ Lợi Á.