Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Trình Loan Loan chẳng chờ đợi bao lâu, đã được dẫn vào.
 
“Bái kiến Vương hậu.” Nàng quỳ gối hành lễ, “Đại tướng hẳn  bẩm báo với ngài về ý  khi  đến đây. Không  những hạt giống năm xưa Vương hậu mang theo khi xuất giá, nay còn lưu giữ chăng?”
 
Sắc mặt Thái Bình Công chúa vẫn thản nhiên, cất lời: “Người , mau đem hết rương trong khố phòng mang tới đây.”
 
Cung nhân phụng mệnh tiến lên, chốc lát  mang đến bốn, năm chiếc rương lớn.
 
Trình Loan Loan tạ ơn xong, bèn tiến lên mở  xem xét.
 
Khi các hòm rương  mở, bên trong  là túi vải, bên ngoài thêu văn tự rõ ràng loại hạt giống.
 
Thái Bình Công chúa phất tay  hiệu các cung nhân lui xuống, nàng thì lẳng lặng nhấp  nơi ghế cao.
 
Những hạt giống  năm đó theo nàng vượt ngàn dặm xa xôi mà đến. Nàng từng nghĩ sẽ để chúng sinh sôi nảy nở  đất Tây Nhung.
 
Thế nhưng, đến khi gả , nàng mới thấu tỏ, Tây Nhung quốc chẳng  thật tâm  hòa , mà chỉ mượn hôn sự  để  định cục diện, ngấm ngầm tính toán, liên tục quấy nhiễu biên giới Đại Vũ quốc. Nàng từng vài phen ngăn cản, song   Tây Nhung Vương cảnh cáo. Lại thêm đang mang long thai, dần dà  còn tinh lực quản nhiều chuyện đến thế. Sau , hài tử  liên tiếp gặp chuyện chẳng lành. Vì  báo thù cho cốt nhục của , nàng  hao tổn  bộ hơn một trăm cung nhân  cận.
 
Trong thâm cung lạnh lẽo , tâm nàng ngày một đóng băng.
 
Mãi đến khi  Đại Vũ quốc đến, chứng kiến những gương mặt  quen, lắng  tiếng  gọi “Thái Bình Công chúa”, nàng như trở về những năm mười mấy tuổi.
 
Khi , nàng còn niên thiếu, trong lòng sục sôi nhiệt huyết, giữa lúc quốc gia nhiễu nhương, nàng  tình nguyện gả xa đến Tây Nhung.
 
Nếu như thời gian  ngược, trao cho nàng thêm một cơ hội, liệu nàng  còn chủ động xin  hòa  vì diệt trừ giặc ngoại xâm ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1667.html.]
 
Trình Loan Loan kiểm tra xong chiếc rương thứ nhất, ngẩng đầu lên thì thấy khóe mắt Thái Bình Công chúa ngân ngấn, ánh mắt xa xăm,  rõ đang trầm tư điều gì.
 
Nàng xoay đầu  về phía cửa đại điện, chỉ  hai cung nữ đang  đó, những  khác đều ở trong viện bận rộn.
 
Nàng khẽ cất lời: “Vương hậu,   đói bụng,    thể mặt dày xin thỉnh vài món điểm tâm?”
 
Thái Bình Công chúa thu hồi suy tư, giọng  vẫn trầm tĩnh như cũ, cất lời phân phó: “Hai ngươi hãy  chuẩn  vài món điểm tâm.”
 
Hai cung nữ phụng mệnh rời .
 
Cửa đại điện   còn ai trông coi, Trình Loan Loan mới buông túi vải trong tay, mở miệng : “Kỳ thật,  tới đây   vì tìm kiếm hạt giống gì, mà là  cùng Công chúa đàm luận riêng một chút.”
 
Trên mặt Thái Bình Công chúa  chút kinh ngạc: “Ngươi  đàm luận điều gì với ?”
 
“Ta  hỏi Thái Bình Công chúa một câu.” Trình Loan Loan ngước mắt  thẳng  đang   cao, “Xin hỏi, Công chúa giờ đây là  Đại Vũ   Tây Nhung?”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
“Ở Đại Vũ quốc chúng , lão tổ tông từng  câu, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu.” Thái Bình Công chúa lạnh nhạt , “Ta  xuất giá hai mươi năm, tất nhiên là theo phu quân. Phu quân  là  Tây Nhung,   cũng chính là  Tây Nhung.”
 
“Trong mắt Công chúa, Tây Nhung Vương   xem là phu quân mẫu mực chăng?” Nét  châm chọc hiện rõ  dung nhan Trình Loan Loan, “Hắn chẳng những  ban cho Công chúa sự tôn trọng đáng , ngay cả cốt nhục của  cũng  thể bảo vệ trọn vẹn. Nếu  là Công chúa, chắc chắn sẽ  cam chịu suốt những năm tháng .”
 
Thái Bình Công chúa nặng nề đặt chén  xuống bàn, đoạn lạnh giọng quát: “Làm càn!”
 
Trình Loan Loan chẳng mảy may e ngại, cất lời: “Nếu  đoán  sai, một trai một gái của Công chúa đều  vị Lệ phu nhân  hãm hại. Vương Thái tử qua đời, Tiểu Công chúa   giường mà sống  bằng c.h.ế.t…  đầu sỏ gây tội là Lệ phu nhân và năm hài tử của ả   sống tiêu diêu tự tại, ung dung tự đắc. Nỗi uất hận , Công chúa cam lòng nuốt trôi ?”
 
Nàng tiến lên một bước,  tiếp: “Công chúa năm đó gả đến Tây Nhung là vì hòa bình hai nước, nhưng hôm nay, Tây Nhung Vương bắt giữ nhiều  nước Đại Vũ đến , tại    thể hòa bình? Hắn bức bách  trồng trọt lương thực, chờ mùa thu sang năm  mùa, thời điểm lương thảo sung túc, chính là lúc Tây Nhung một  nữa dấy binh tuyên chiến với nước Đại Vũ… Hai nước một khi khai chiến, vị trí Vương hậu  của Công chúa hẳn là cũng kết thúc .”
Phạm Khắc Hiếu