Triệu lão thái thái  thấy mấy đứa cháu trai, cháu gái bên cạnh  ngừng nuốt nước miếng ừng ực. Hai đứa cháu trai, bốn đứa cháu gái, một  một miếng cũng chẳng đủ chia. Mà chỉ cho cháu trai  cho cháu gái thì   . Bà liền xua xua tay: “Đây là đại bá mẫu của các ngươi hiếu kính lão bà tử , sẽ chẳng  phần cho các ngươi !”
 
Bà bưng chén thịt thỏ  buồng. Ngay cả lão gia cũng  kinh ngạc thốt lên: “Tức phụ cả bao giờ  hiếu thuận đến thế?”
 
“Chắc giấu giếm âm mưu gì đó.” Lão thái thái  lạnh một tiếng, “Nếu nàng   chủ động đưa đến đây, đồ ăn dâng tận miệng thì cớ gì   nếm? Chẳng ăn cho no bụng thì lấy   sức lực mà đối phó nàng  đây!”
 
Lão thái thái ăn một miếng, thịt thỏ mềm tươi ngon miệng vô cùng, củ cải cũng mềm thơm lạ thường. Bà sống sáu mươi năm  đời,  từng nếm qua món nào ngon đến . Trù nghệ của tức phụ Đại Sơn  đến mức  từ bao giờ chứ?
 
Triệu Tứ Đản  chóng vánh về đến nhà, Trình Loan Loan liền thông báo dùng bữa. Bốn đứa tiểu tử đều là những kẻ phàm ăn tục uống, cắm cúi lùa cơm, chẳng quên há miệng đón lấy những miếng thịt thỏ thơm lừng. Ngay cả tiểu tức phụ Ngô Tuệ Nương vốn dĩ e dè xinh xắn cũng mở rộng tấm bụng, lặng lẽ ăn một mạch.
 
Trình Loan Loan cứ ngỡ sẽ còn thừa đồ ăn, nào ngờ ngay cả chút canh thừa cũng  bọn nhỏ uống sạch. Cả nhà sáu  thỏa mãn dựa  ghế, đồng loạt ợ một tiếng.
 
“Lần đầu tiên con  ăn no đến thế …” Triệu Tứ Đản vuốt bụng nhỏ của , “Nương ơi, ngày mai còn  thể  ăn no nữa  ạ?”
 
Những  khác   cũng đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn hy vọng  về phía  đáng tin cậy nhất trong nhà.
 
Trình Loan Loan uống một ngụm nước  đáp: “Trong nhà quả thực chẳng còn lương thực nữa .”
 
Năm khuôn mặt nhỏ liền suy sụp hẳn. Quả nhiên trong nhà  còn hạt lương thực nào. May mắn hôm nay  ăn no, chắc hẳn  thể chống chọi  ba ngày…
 
“Có điều ——” Trình Loan Loan đặt cây trâm bạc lên bàn gỗ, “Đây là tín vật đính ước hơn mười năm  cha các con tặng cho . Lúc    lòng tham che mờ tâm trí,  đem biếu cho  Trình gia. Nay  cùng Trình gia    cắt đứt quan hệ, cây trâm bạc   cũng chẳng  giữ  nữa. Ngày mai  sẽ đem  phố cầm cố, đổi lấy chút lương thực trở về.”
 
[]
Phạm Khắc Hiếu
 
Nhắc đến phụ  quá cố, khóe mắt bốn đứa trẻ liền đỏ hoe.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-20.html.]
Triệu Đại Sơn là   ấn tượng về cha  rõ nhất,  siết chặt nắm tay: “Đây là đồ vật cha đưa cho nương, tuyệt đối  thể đem cầm!”
 
Trình Loan Loan mỉm  : “Nếu  cầm trâm bạc thì  gì  tiền mua lương thực? Ta nghĩ cha các con  trời  linh thiêng, cũng chẳng   thấy con cái   chịu đói , đúng ?”
 
Bốn nhi tử trầm mặc  .
 
Cha  thể tặng trâm bạc cho nương, nhưng bọn họ    khả năng giữ  cây trâm .
 
Triệu Nhị Cẩu chậm rãi mở miệng : “Một ngày nào đó, con nhất định sẽ chuộc  cây trâm .”
 
Hôm nay nương vì bọn họ mà cắt đứt  duyên nợ với Trình gia.
 
Một ngày nào đó,  sẽ để nương mang trâm vàng, mặc tơ lụa lăng la.
 
Bốn đứa nhỏ bỗng chốc chùng lòng, Trình Loan Loan đ.á.n.h trống lảng: “Đại Sơn, con đến chỗ Đạt thúc hỏi xem sáng mai xe bò  khởi hành lên trấn Thái Bình ?”
 
Từ thôn Đại Hà đến trấn Thái Bình mất hơn một canh giờ, xa hơn cả quãng đường từ đây đến thôn Trình gia hai lượt cộng . Nếu   bộ, cả  thể nàng hẳn sẽ kiệt quệ.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Triệu Đại Sơn gật đầu    ngoài.
 
Lúc Triệu Tứ Đản còn trong bụng nương, sinh phụ   chiến trường,  đó một   trở về, mãi đến năm  mới truyền tin phụ   tử trận.
 
Hắn  từng thấy phụ , nỗi bi thương khi mất  phụ  còn chẳng bằng con thỏ  bàn đồ ăn  mắt.
 
Hắn thu gom tất thảy xương thỏ  bàn gỗ , dùng lá cây gói ghém cẩn thận, mai táng trong sân… Đây là điều duy nhất   thể  cho con thỏ bé nhỏ …