Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
Phạm Khắc Hiếu
 
Khi màn đêm buông xuống, lý chính tập hợp  thể thôn dân, đốt lửa để dụ bắt châu chấu.
 
Mấy ngày qua,  trong thôn  từng bước  sức diệt trừ châu chấu: ban ngày dùng vịt ăn châu chấu, rắc t.h.u.ố.c  đồng ruộng; buổi tối tập trung  vây bắt,  đó đào hố chôn vùi. Châu chấu trong thôn, mắt thường cũng  thể thấy  giảm   nhiều.
 
Chỉ  điều, trong  khí vẫn vương vấn một mùi hương khó chịu.
 
Hôm nay đến phiên Triệu Tam Ngưu dẫn đội tuần tra. Sau khi học hỏi kinh nghiệm,  lập tức  báo cáo. Hắn là đội trưởng do lý chính cử ,  đầu nhậm chức nên đặc biệt hăng hái. Phía  , mấy đội viên  theo đều là những hài tử mới ngoài mười tuổi.
 
Trình Loan Loan thoáng thấy Trương Đại Cương.
 
Lần đầu tiên nàng trông thấy đứa nhỏ  là lúc  cướp con thỏ từ tay Tứ Đản. Hắn vốn ngày ngày cùng đám hài tử trong thôn quậy phá,  gây chuyện khắp nơi.
 
Lúc , Trương Đại Cương cũng đang  tuần, phía   là mấy bằng hữu  thiết. Mấy tiểu tử  dù    đội tuần tra, nhưng vẫn  theo Triệu Tam Ngưu, hành vi cử chỉ cũng  quy củ hơn nhiều.
 
“Tam Ngưu ca,   nếu tuyển thêm đội viên,  nhất định  nhớ chọn   nhé?”
 
“Còn   nữa,  chạy  nhanh, nếu phát hiện kẻ ,  sẽ là  đầu tiên chạy  kêu gọi  .”
 
“Sức lực của   lớn,   thể đạp bay kẻ  chỉ bằng một cú đá!”
 
Triệu Tam Ngưu cố ý bày  vẻ mặt uy nghiêm: “Lý chính gia gia nào     sẽ tuyển thêm đội tuần tra , các ngươi đừng  theo  nữa.”
 
Giờ  là buổi tối, mấy tiểu tử cũng  còn chuyện gì  đắn khác để , đặc biệt ngưỡng mộ Triệu Tam Ngưu cùng Trương Đại Cương, nhất định   theo cùng một chỗ.
 
Trên đường   lớn  thấy, bèn giễu cợt Triệu Tam Ngưu: “Lý chính cũng thật dung túng ngươi  bậy. Một đám hài tử mới lớn như các ngươi thì  thể tuần tra  gì? Nếu thật sự gặp  bọn cướp, e rằng các ngươi cũng  diệt sạch.”
 
Triệu Tam Ngưu vỗ vỗ ngực: "Lục thúc, thúc cứ chờ xem ."
 
Một đám trẻ con hăng hái lên núi xuống núi, vòng  vòng  quanh thôn, rộn rã tiếng  đùa...
 
Trình Loan Loan  theo Triệu Tam Ngưu khuất dạng, bấy giờ mới  đến Triệu Nhị Cẩu đang  trong sân. Trên đầu gối tiểu tử  đặt chiếc bàn tính, tay mân mê hạt châu bàn tính nhưng chẳng mảy may động đậy, cả  cứng đờ như pho tượng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-219.html.]
"Khụ khụ!"
 
Nàng ho khan vài tiếng thật mạnh, nhưng tiểu tử  vẫn chẳng chút phản ứng.
 
"Triệu Nhị Cẩu!"
 
Trình Loan Loan cất giọng cao gọi.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Triệu Nhị Cẩu choàng tỉnh  dậy: "Nương,  gọi con  việc gì chăng?"
 
Trình Loan Loan lắc đầu: "Con vẫn  chứ? Hay là mẫu tử  cùng   đến một nơi khác?"
 
Triệu Nhị Cẩu cất bàn tính  trong phòng  bước  và đáp: "Dạ."
 
Hắn cho rằng Trình Loan Loan   đồng xem ruộng lúa  , liền sải bước hướng về phía cánh đồng.
 
Trình Loan Loan kéo tay  : "Bên   một ngọn đồi,  thể thưởng nguyệt. Đi nào, cùng nương thưởng nguyệt chăng?"
 
Triệu Nhị Cẩu ngẩng đầu. Đứng ở chỗ  chẳng  cũng  thể ngắm trăng đó thôi, cớ gì nhất thiết  lên ngọn đồi bên ?
 
Không đúng, vì  nương đột nhiên  ngắm trăng?
 
Chẳng lẽ, là nhớ phụ ?
 
Triệu Nhị Cẩu gạt  nỗi ưu tư trong lòng, thầm tính toán lát nữa sẽ an ủi mẫu   .
 
Ngọn đồi thực  chỉ là một sườn đất thoai thoải,   nhiều tảng đá, chẳng thích hợp để khai khẩn trồng trọt,  đó chỉ mọc đầy cỏ dại cùng những tảng đá lởm chởm phơi .
 
Trình Loan Loan  xuống, từ trong tay áo rút  một bình rượu, mới tậu  tại thương thành.
 
Nàng  : "Đây là bình quế hoa tửu thuở phụ  con còn ủ,  cất giữ nhiều năm . Vốn định giữ  chờ đến khi trưởng tử của  con chào đời mới đem  chiêu đãi, con hãy nếm thử hương vị  xem."
 
Nàng đưa bình rượu sang. Đó là một bình sứ cổ  nút kín bằng gỗ mộc,  hé nắp, mùi rượu nồng nàn  thoảng bay khắp nơi.