Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Lão Tam và Tôn thị  mong ngóng hài tử  sáu bảy năm nay, tha thiết mong   một nhi tử, bởi  đến lúc  coi trọng như  cũng là lẽ thường tình.
 
Buổi chiều, khi  nhà Triệu gia đến phủ Trình Loan Loan  việc, nàng liền   việc .
 
Tuy nhiên, Tôn thị   tuổi,   mới hoài thai, việc  lão thái thái  cho phép lộ  ngoài nhiều, chỉ riêng tư kể  cho Trình Loan Loan .
 
Trình Loan Loan thầm than thầm thở, Tôn thị hình như chỉ mới độ tuổi hai mươi bảy hai mươi tám mà thôi. Ở thời đại của , nữ nhân độ tuổi hai mươi bảy hai mươi tám cũng chỉ  mới thành gia, chính là thời điểm sinh nở   nhất,  mà đến nơi   trở thành sản phụ   tuổi.
 
Công việc trong xưởng tạm thời   dần   quy củ.
 
Trình Loan Loan tính toán thời gian,  bận rộn thêm chừng bảy tám ngày nữa, việc buôn bán thạch băng sẽ  tạm thời dừng .
 
Bởi vì chừng bảy tám ngày  sẽ là vụ thu gặt. Sau khi gặt lúa xong sẽ  đem phơi, xát vỏ, muôn vàn chuyện cần , ít nhất cũng  bận rộn hơn nửa tháng trời. Sau khi  xong xuôi, trời cũng  chính thức  thu,  còn  vụ thu gặt kế tiếp cần  nữa, đến lúc đó cũng chẳng còn mấy ai dùng thạch băng nữa.
 
Bảy tám ngày, mỗi ngày thu về hơn ba lượng bạc, như  nàng còn  thể kiếm thêm hai mươi lượng nữa. Số tiền mua đất gần như  gom góp đủ cả .
 
Trong sân ,   đang bận rộn  ngớt, ở sân  thì đang bận việc nấu hoa ngũ sắc. Nối tiếp    đến nấu, nước nấu xong liền phun  các ruộng lúa bên ngoài. Số hoa ngũ sắc  nấu xong thì giữ , đến buổi tối liền đốt để diệt châu chấu.
 
Cứ liên tục mấy ngày như , châu chấu ở thôn Đại Hà  thưa thớt hơn   nhiều. Vịt trong nhà cũng  còn lùa  ruộng nữa, một là châu chấu   còn nhiều lắm, e sợ vịt ham ăn lúa non; hai là các loại rau dại trong ruộng cũng dính  nước hoa ngũ sắc, sợ vịt ăn nhầm mà mắc bệnh. Cuối cùng, lúa trong ruộng cũng  sắp đến ngày thu hoạch, nước trong ruộng đang dần khô cạn, chẳng còn thích hợp cho vịt sinh trưởng nữa.
 
Đêm hôm đó,  khi những đống lửa dụ châu chấu tàn lụi, cả nhà Trình Loan Loan cũng chìm  giấc ngủ sâu.
 
Nàng   giường, trong đầu vẫn miên man suy nghĩ. Chờ vụ thu hoạch lúa xong xuôi, nàng  dồn hết nhân lực  gạch sống, nhất định  nhanh chóng xây nhà mới. Lúc  thời tiết còn  lạnh, Trình Chiêu ngủ  đất cũng  .  khi trời  thu, khí lạnh bốc lên từ mặt đất, ngủ cả đêm  dễ nhiễm phong hàn. Tuy Trình Chiêu   nhi tử ruột của nàng, nhưng nàng cũng chẳng   m.á.u lạnh vô tình.
 
“Ô ô ô...”
 
Phạm Khắc Hiếu
Ngoài phòng, tiếng nức nở của Tiểu Hắc đột nhiên truyền đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-226.html.]
 
Trình Loan Loan tưởng tiểu tử  đói bụng, nàng liền  dậy bước xuống giường, rón rén   ngoài sân.
 
Dưới ánh trăng, nàng thấy Tiểu Hắc đang nhảy tới nhảy lui ở chỗ hàng rào. Tiểu tử  quá nhỏ bé,  hình thấp bé, căn bản là  thể nhảy vọt lên .
 
Cũng may mà  nhảy lên , bằng  nhất định sẽ  điện giật. Một con sói nhỏ như ,  điện giật nhất định sẽ xảy  chuyện chẳng lành.
 
“Tiểu Hắc, ban đêm mi  ngủ  chạy  đây  gì  hả,   đói bụng ...”
 
Nàng còn  dứt lời  cảm giác  thứ gì đó đang  chằm chằm .
 
Nàng ngước mắt   phía ngoài hàng rào, suýt chút nữa tim nàng như  nhảy vọt  khỏi lồng ngực.
 
Bên ngoài hàng rào,   đến bốn con sói, bốn đôi mắt xanh lục rực sáng đang  nàng chằm chằm, khiến   nàng toát mồ hôi lạnh.
 
Nàng trở tay xách Tiểu Hắc lên, ném  ngoài hàng rào: “Oắt con nhà ngươi, trả  cho ngươi đấy, ha ha ha.”
 
Tiểu Hắc vui vẻ chạy tới bên con sói cái, bốn con sói  vây quanh Tiểu Hắc,  ngừng l.i.ế.m láp khắp nơi. Trong nháy mắt, Tiểu Hắc biến thành một con sói ướt nhẹp.
 
Trong lòng Trình Loan Loan vẫn còn run rẩy vì sợ hãi.
 
Nàng thực sự  nỡ rời xa Tiểu Hắc, nhưng nếu Tiểu Hắc cứ ở  nhà nàng, thì những con sói  sẽ thỉnh thoảng đến thăm. Nếu mỗi đêm đều  một màn như thế ,   trong thôn đều sẽ  dọa đến c.h.ế.t khiếp mất.
 
Nàng thầm hy vọng Tiểu Hắc  thể  theo nương của nó.
 
Ai ngờ Tiểu Hắc  vẫy đuôi từ ngoài cổng đòi , Trình Loan Loan đành  mở cửa cho nó.
 
Chỉ thấy tiểu tử  chạy về ổ ch.ó của , ngậm  một khúc xương,  đó  vẫy đuôi   ngoài, đem xương dâng đến bên miệng  ruột  như hiến bảo vật.
 
Khúc xương      Tiểu Hắc và Đại Hắc l.i.ế.m bao nhiêu , đoán chừng chẳng còn chút mùi vị nào nữa, con sói cái ghét bỏ liền nhả .