Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Dưới ánh mặt trời ban mai.
 
Tôn Thủy Cần   bóng râm, một  áo mới đỏ tươi sáng chói.
 
Nàng   nâng cằm lên, đôi mắt long lanh như nước, hàng mi dài khẽ chớp, bàn tay lo sợ bất an nắm chặt góc áo.
 
Nhìn thấy dáng vẻ  của nàng ,  hiểu  Triệu Nhị Cẩu  nhớ đến đêm đó, vẻ mặt lúc nương   chuyện với  cũng là ánh mắt như , tư thái như ,  đó  thốt  những lời khiến   rợn tóc gáy...
 
Triệu Nhị Cẩu  lui về phía  ba bước.
 
“Nhị Cẩu ca, tại    xa lánh  như ?”
 
Tôn Thủy Cần mở miệng  khẽ, trong giọng  tràn đầy vẻ ai oán.
 
Trên  Triệu Nhị Cẩu nổi lên một tầng da gà.
 
Hắn chợt nhận   thế mà    cách nào  thẳng  Tôn Thủy Cần. Chỉ cần Tôn Thủy Cần cất lời, trong đầu  liền hiện  dáng vẻ của nương .
 
Hắn  đầu  : “Để   tìm Thiển Căn  chuyện.”
 
“Nhị Cẩu ca!” Tôn Thủy Cần đuổi theo: “Không     coi  như   ,  cũng coi  là ca ca,   chuyện  cầu ...”
 
Chuông báo động trong lòng Triệu Nhị Cẩu kêu vang,  trừng mắt : “Không  ngươi   tìm  mượn lương thực đấy chứ?”
 
Sắc mặt Tôn Thủy Cần cứng đờ, mượn lương thực  là chuyện của bao lâu , nam nhân   vẫn còn ghi nhớ trong lòng , cũng quá mức tính toán chi li .
 
Nàng  hít sâu một , đoạn : “Chẳng  Thiển Căn  học , nhưng gia cảnh bần hàn,  kham nổi khoản phí bút nghiên. Nhị Cẩu ,   thể cho  vay chút bạc  chăng? Ngày hôm qua  mẫu   huyện lệnh đại nhân ban thưởng trăm lượng bạc,  cũng  dám mượn nhiều, chỉ một lượng là đủ ...”
 
Triệu Nhị Cẩu  nàng , vẻ mặt ngập tràn kinh ngạc và  thể tin nổi.
 
Trước , lúc Tôn Thủy Cần tìm  mượn lương thực, trong lòng  vốn dấy lên lòng thương xót, tội nghiệp nàng   chịu cảnh đói rét, thiếu ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-261.html.]
 
 bây giờ,  chỉ cảm thấy Tôn Thủy Cần  còn quỷ quyệt hơn cả Triệu lão thái thái.
 
Triệu lão thái thái cùng bọn họ vốn  chút quan hệ huyết thống, việc mặt dày cướp bạc cũng coi như  chút lý do.
 
Thế nhưng Tôn Thủy Cần, nàng  dựa  cớ gì mà  mở miệng  đòi vay một lượng bạc?
 
Một trăm lượng bạc ngày hôm qua ,  ngay cả sờ cũng  sờ    nương  thu . Bản   cũng vất vả tích cóp  một lượng bạc, cớ gì  cho thê tử của Triệu Thiển Căn vay mượn?
 
“Phí bút nghiên để học hành chỉ cần mười mấy văn tiền là đủ. Nếu ngay cả mười mấy văn tiền mà cũng  lấy   thì cũng đừng nên  sách  chi nữa.”
 
Triệu Nhị Cẩu rời ,  hề  đầu  .
 
Hắn về đến nhà, liền đem chuyện  kể cho Trình Loan Loan.
 
Trình Loan Loan khen ngợi: “Con  như   , nhưng về  cố gắng chớ  chuyện riêng với bất kỳ thiếu nữ  tân nương nào. Nếu    trông thấy, khó tránh khỏi lời đồn đại dị nghị.”
 
Phạm Khắc Hiếu
Triệu Nhị Cẩu hừ một tiếng: “Là do Tam Ngưu chạy quá nhanh.”
 
Triệu Tam Ngưu gãi gãi đầu: “Làm    nàng đến để mượn bạc chứ? Vậy   để  ngăn nàng , nhị ca  cứ chạy  .”
 
Trình Loan Loan bất giác bật .
 
Nàng thầm nghĩ, trong thôn chắc chắn   chỉ  mỗi Tôn Thủy Cần nhòm ngó tiền bạc nàng đang  trong tay. Nàng nên cấp tốc chi tiêu hết  thôi.
 
Hiện giờ  tay đang  tiền,  nàng   thể cân nhắc xây nhà ngói xanh ?
 
Mặc dù nhà đất đông ấm hạ mát, song rốt cuộc vẫn chẳng thể kiên cố, sạch sẽ bằng những căn nhà ngói xanh. Vốn là  đến từ hậu thế, nàng vẫn thiên về việc an cư trong những mái nhà gạch ngói bền vững hơn.
 
Hoàn thành  công việc, nàng liền đến nhà lý chính.
 
Nàng  rõ mục đích tới đây, lý chính mở lời : “Năm nay giá gạch xanh cũng  hề rẻ, mỗi viên gạch ba văn tiền. Ấy  mà năm ,  tiền  còn mua  một cân bột ngô.”
 
Trình Loan Loan tiếp tục hỏi: “Nếu như  xây nhà,  lẽ ít nhất  là sáu gian phòng,  tính  thì liệu cần đến bao nhiêu gạch xanh?”