Thẩm Chính ngông nghênh rời khỏi bờ ruộng.
 
Chưa   vài bước, chợt   thấy mấy phụ nhân  ruộng  gặt lúa   chuyện phiếm.
 
“Các ngươi   gì , Trương quả phụ và Triệu Phú Quý  lén lút qua  .”
 
“Còn   , hình như bụng của Trương quả phụ  lùm lùm .”
 
“Ôi chao thật là ghê gớm, quả phụ m.a.n.g t.h.a.i thật sự là chuyện hiếm lạ, nếu là   thì   dìm sông.”
 
Khóe miệng Thẩm Chính giật giật.
 
Tác phong  dân thôn Đại Hà thật sự dũng mãnh, ngay cả quả phụ cũng  thể mang thai.
 
Phụ   đưa  đến chỗ hỗn tạp như thế  cũng  sợ   những  trong thôn   hư hỏng.
 
Thẩm Chính trở  trong nhà, bảo thư đồng chuyển mấy chiếc ghế dài tới cho . Hắn ghép mấy chiếc ghế , đặt  tàng cây râm mát,   lên đó bắt đầu ngủ.
 
Một giấc ngủ thẳng đến tận hoàng hôn, trong phòng bếp tỏa  mùi thơm của cơm. Hắn nghĩ  đang ngủ ở  giường, trở  một cái liền rớt từ  ghế xuống đất, ngã đến mức đầu váng mắt hoa.
 
“A Phúc, còn  mau đến đỡ  dậy.”
 
Lúc  A Phúc còn đang đập lúa, tay  cầm dụng cụ đập lúa, trong lòng bàn tay  nổi lên bọng nước nhưng cũng  dám dừng .
 
Hắn cũng  dám tin buổi chiều nay   trải qua những gì. Hắn là một thư đồng chuyên giúp thiếu gia  sách,  mà  ở đây  việc nhà nông. Hắn  xấp xỉ hai canh giờ mới đập xong năm sáu cân lúa, còn mười cân nữa vẫn xa xăm mịt mờ… Hắn ngửi thấy mùi đồ ăn,   đói,   ăn.  Triệu đại thẩm     xong việc thì   ăn, nên  chỉ  thể yên lặng tiếp tục đập lúa.
 
“A Phúc!!!”
 
Thẩm Chính tức giận gọi to.
 
A Phúc đành  ném dụng cụ đập lúa , chạy tới đỡ thiếu gia nhà  dậy.
 
Lúc  mặt trời  lặn về phía tây, là lúc  khí tương đối mát mẻ trong ngày, nhưng những  bận rộn  đồng ruộng vẫn   dấu hiệu kết thúc công việc. Tất cả   đều tranh thủ trời còn  tối mà điên cuồng thu gặt.
 
Trình Loan Loan gọi hết đám tiểu tử về,  một ngày mệt mỏi, ăn bữa cơm  nghỉ ngơi thật  một lát, bởi  khi ăn xong còn  nhiều chuyện  .
 
Ngô Tuệ Nương đặt thức ăn lên bàn. Khi mùa gặt đến, chẳng  thì giờ chế biến cao lương mỹ vị, song cơm canh đạm bạc vẫn  đủ đầy, dẫu  cũng cần đảm bảo   no lòng.
 
Mỗi  một bát cơm tẻ kê, thêm một chiếc bánh ngô,  bàn chỉ  một đĩa rau dại xào đơn giản.
 
Trình Loan Loan rà soát thành quả lao tác của A Phúc một lượt, ung dung cất lời: “Tổng cộng là sáu cân hai lạng, xem như  thành bổn phận. Ai trong hai  các ngươi lên bàn dùng bữa?”
 
A Phúc nuốt ực nước miếng, lùi dần về : “Thiếu gia,  mau dùng bữa .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-271.html.]
Hắn hi vọng thiếu gia  thể nhớ đến , xé cái bánh ngô  chia cho  một ít. Tuy rằng  nhiều lắm, nhưng   gì cũng  thể lót bụng.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Thẩm Chính lộ rõ vẻ mặt khó bề tin tưởng.
 
Hương thơm lan tỏa trong sân mà   ngửi thấy, khiến bụng  réo lên từng hồi, còn ngỡ là sơn hào hải vị gì quý lạ.
 
Kết quả  là những thứ ?
 
Ăn những đồ ăn , còn    nhiều việc như , quả là điên rồ?
 
“Ta  ăn.”
 
Thẩm Chính phì phò thở dốc, phẩy tay bỏ .
 
A Phúc đ.á.n.h liều đoạt lấy một chiếc bánh ngô  bàn  vội vã đuổi theo.
 
“Đừng quan tâm , ngươi cũng  xuống ăn .”
 
Trình Loan Loan bảo bọn trẻ  xuống.
 
Mấy đứa nhỏ  quần quật cả ngày  đồng ruộng, nào còn tâm trí  mà nghĩ ngợi chuyện rối ren, cứ thế vùi đầu  bát cơm, hồng hộc ăn cho bằng sạch.
 
Sau khi ăn xong thì đến phiên Trình Loan Loan thu dọn bát đĩa. Nàng ở  trong nhà lo liệu công việc.
 
Sau khi rửa chén xong, nàng  đem lúa   đập sạch  sân phơi nắng, việc  kéo dài thâu đêm. Sau khi bọn nhỏ  học về cũng  cùng  tuốt hạt lúa,  đôi khi quần quật suốt đêm cũng là lẽ thường tình.
 
Nàng nghĩ đến một bài thơ   từng  qua:
 
“Tân trúc trường nê kính diện bình
 
Gia gia đả đạo sấn sương tình…
 
Nhất  liên gia hưởng đáo minh.”[1]
 
[1] Thơ tạp vịnh cảnh điền viên bốn mùa Ngày thu kỳ 08 của Phạm Thành Đại. Bản dịch nghĩa tại https://www.thivien.net:
 
“Sân đất mới  phẳng như gương
Phạm Khắc Hiếu
 
Nhà nhà nhân đêm sương tạnh  lúa
 
…Tiếng kẹp đập lúa đến tận sáng.