Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Trình Chiêu   nên  gì.
 
Những   đến đây,  cũng chẳng buồn bận tâm. Chỉ là Thẩm Chính  cứ khăng khăng giữ những   ở   việc đồng áng, y đành   ngơ như  thấy gì.
 
Hắn   trong nhà mang ghế , đặt  bóng cây, đám thư sinh  lập tức  xuống, xoa bóp lưng chân vì mỏi mệt.
 
Mà sắc mặt Trình Chiêu vẫn hờ hững,   trong nhà.
 
Thẩm Chính bước nhanh đến  mặt Trình Loan Loan, đắc ý cất lời: “Ba cỗ xe ngựa hẳn là  thể tuốt  gần bốn năm cân lúa, cộng thêm mấy vị đồng môn  cùng A Phúc, hẳn là  thể tuốt  hơn hai mươi cân lúa. Như , nhiệm vụ của  và A Phúc hôm nay   tất, nhiệm vụ ngày mai cũng coi như  còn vướng bận.”
 
Hắn ưỡn ngực, một bộ dáng chờ đợi  tán thưởng.
 
Trình Loan Loan trầm tư   chuyện, trong nháy mắt y liền sốt ruột: “Này, mặc dù    tự  động thủ, nhưng nhiệm vụ quả thật   thành , nàng cũng  thể  giữ lời .”
 
Trình Loan Loan ngước mắt  y: “Tên    là ''. Ngươi  thể giống phụ  ngươi, gọi  là Triệu Trình thị, cũng  thể giống như A Phúc, gọi  là Triệu đại thẩm.”
 
Thẩm Chính khẽ giật khóe môi, cực kỳ bất đắc dĩ cất lời: “Gọi nàng là Triệu đại thẩm là  .”
 
Trình Loan Loan gật đầu, cất lời: “Ngươi  cách mượn ngoại lực để đạt  mục đích, quả thực  thông minh. Điều  giống như vị quân sư nơi tiền tuyến, tuy  kiêu dũng thiện chiến như các binh sĩ, nhưng   thể chỉ huy ngàn vạn quân binh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-280.html.]
 
Thẩm Chính kinh ngạc trợn tròn mắt. Triệu đại tẩu thế mà  ví y với quân sư thao lược, chẳng lẽ y tài giỏi đến  ?
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
“Ngươi nghĩ đến việc mượn sức đồng môn là điều . Song, bọn họ chỉ là thư sinh yếu ớt, bốn năm  gộp  cũng chỉ bằng sức một tráng đinh trong thôn mà thôi.” Trình Loan Loan chậm rãi cất lời: “Mượn sức  còn chẳng bằng dùng sức gia súc, như trâu ngựa. Chỉ  điều, bánh xe ngựa quá nhỏ,  tới  lui gần một canh giờ mà cũng mới chỉ tuốt  chừng bốn năm cân lúa, hiệu suất quá thấp,  hao công tốn của.”
 
Thẩm Chính cũng đang suy tính về điều , song vẫn  tìm  cách giải quyết.
 
“Nếu  một tảng đá to tựa như bánh xe, cứ để con ngựa kéo đá lăn qua lăn   lúa, hiệu quả sẽ hơn hẳn.” Trình Loan Loan nhắc nhở : “Tìm đá tảng  núi  dễ, chỉ là  đục đẽo thành hình bánh xe e rằng  khó khăn đôi chút.”
 
“Chuyện   gì khó khăn ,   tìm thợ đá  , chỉ cần một buổi tối là  thể  thành .” Thẩm Chính  đầy đắc ý: “Trình cô nương, nếu    chuyện ,   phụ   đến,  nhất định  khen  giống như hôm nay,  ? So sánh  với mưu sĩ, để xem phụ    còn dám mắng  vô dụng nữa .”
Phạm Khắc Hiếu
 
Trình Loan Loan  nhịn  , gật đầu: “Đương nhiên . Ngươi  tiếp đãi đồng môn  ,   nhà pha chút  nóng.”
 
Thẩm Chính  đầu  tìm đám Trịnh Vọng Phong trò chuyện.
 
Tiền Huy trán lấm tấm mồ hôi, lạnh giọng  đầy khinh miệt: “Đường đường là công tử của huyện lệnh, thế mà  cùng một nông phụ trò chuyện lâu đến thế.”
 
Thẩm Chính  nhạo: “Sĩ, nông, công, thương, nông dân  thứ hai. Nông phụ còn cao quý hơn con trai thương nhân như ngươi bội phần. Tiền Huy ơi là Tiền Huy, vốn dĩ thấy ngươi  vất vả lâu như ,   định bỏ qua . Nào ngờ ngươi   châm chọc , mối tức  của  vẫn  tiêu tan. Ngươi  xem    bây giờ?”
 
Tiền Huy tức đến nghiến răng: “Chúng  đến đây là để xin  Trình Chiêu, còn mối tức của ngươi  tiêu tan thì  liên quan gì đến  chứ?”
 
“Ta và Trình Chiêu là hảo  , tối nay hảo   sẽ ngủ cùng một giường. Ta  tha thứ cho ngươi,  ắt cũng sẽ  tha thứ cho ngươi.” Thẩm Chính  tủm tỉm: “Vậy thế  , lát nữa ngươi trở về trấn, tìm thợ đá  kỹ thuật tinh xảo nhất của trấn Bạch Vân, phụ giúp  một cái bánh xe đá...”