Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Thẩm Chính thấp giọng : “Ta   Tiền Huy kể, mấy tiểu  trong hậu viện của cha  hạ d.ư.ợ.c lẫn . Ba bốn chúng   của    hạ d.ư.ợ.c c.h.ế.t … Ai nha má ơi, cũng may phụ     tiểu , bằng   cũng  sống  tới ngày hôm nay…”
 
Trình Chiêu nhíu mày : “Nếu mà ngươi rảnh rỗi như  thì giúp  phơi lúa .”
 
Thẩm Chính hừ nhẹ: “Ta giúp ngươi giải quyết đại phiền toái như  mà ngươi còn lạnh mặt với , thật sự là ch.ó c.ắ.n Lữ Động Tân,   lòng  .”
 
Hắn  dứt lời, chỉ thấy Triệu Tứ Đản dẫn theo hai con sói với hai con ch.ó chạy .
 
Đám sói là Tiểu Điểm và Tiểu Hắc; đám ch.ó là Đại Hắc cùng Vượng Tài của nhà thím Vương hàng xóm.
 
Thuở Vượng Tài mới lọt lòng,  thể còn to lớn hơn cả Đại Hắc. Về ,  hình Đại Hắc dần vượt trội hơn Vượng Tài, bộ lông cũng bóng mượt hơn hẳn.
 
Vượng Tài vốn tính nhát gan, ban đầu   thấy Tiểu Điểm  vội vàng  đường vòng tránh né. Mấy ngày nay, lũ ch.ó cùng đám sói lăn lộn chơi đùa, dần dà cũng trở nên quen thuộc hơn.
 
Tiểu Điểm ngậm một con gà rừng, Đại Hắc và Vượng Tài mỗi đứa ngậm một con bồ câu rừng, Tiểu Hắc thì lon ton chạy nhảy theo  ba  trưởng, vẻ mặt hớn hở vô cùng.
 
“Đại tẩu, đại biểu ca, mau  xem, Tiểu Điểm lợi hại  bao!” Triệu Tứ Đản hưng phấn kêu lớn: “Chính mắt   trông thấy Tiểu Điểm tóm  con gà rừng , chỉ một đớp  c.ắ.n đứt cổ nó. Tiểu Điểm thật giỏi, tối nay nhất định  thưởng cho ngươi một chiếc đùi gà thật lớn.”
 
Mấy ngày nay chuyện đồng áng bận rộn, lũ sói hoang  núi cũng tự động  xuống núi quấy nhiễu. Lại   trưởng Tiểu Điểm trông chừng, nên sói cái  cũng  còn bận lòng nhiều về Tiểu Hắc như  nữa. Tần suất xuống núi của nó cũng thưa thớt dần, bởi  nguồn dã vị trong nhà cũng cạn kiệt.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-284.html.]
Nước miếng của Triệu Tứ Đản chảy dài: “Đại tẩu, tối nay chúng   món gà rừng kho tàu... À mà thôi, cứ hầm canh , nương  dặn, đại tẩu  uống thêm nhiều canh gà mới .”
 
Ngô Tuệ Nương  : “Trong miệng Đại Hắc chẳng   một con bồ câu rừng đó ? Cứ hầm bồ câu , còn gà rừng thì đem kho tàu. Một chiếc đùi gà thưởng cho Tiểu Điểm, còn chiếc đùi gà thứ hai thì…”
 
Thẩm Chính vội vàng ngắt lời: “Triệu đại thẩm , hôm nay    thành xuất sắc nhiệm vụ, thưởng cho  một chiếc đùi gà lớn. Trình Chiêu, ngươi cũng   đúng ?”
 
Trình Chiêu đáp: “Hình như nhị cô , Thẩm    chuyện gì đó mới  thưởng chân gà.”
 
Thẩm Chính hừ một tiếng: “Dù  Triệu đại thẩm cũng   thưởng đùi gà . Chiếc đùi gà thứ hai  nhất định  là của .”
 
A Phúc     nổi nữa. Trong huyện nha, chủ tử chính thức chỉ  ba . Lão phu nhân ăn chay niệm Phật, đại nhân  đôi khi bận rộn cũng   thì giờ dùng bữa, thiếu gia thì ở học đường, hiếm khi về nhà. Bởi , chỉ cần thiếu gia về tới nhà, lão phu nhân liền dặn phòng bếp chuẩn  đủ loại thịt cá bưng lên bàn, mỗi ngày thiếu gia đều  ăn các món gà vịt cá đầy đủ. Thế mà hôm nay   tranh giành chân gà một cách  chút ngại ngần như thế, nếu lão phu nhân trông thấy, chẳng  sẽ đau lòng  bao .
 
Thím Vương hàng xóm  tới, nàng kéo con bồ câu rừng từ trong miệng Vượng Tài ,  tủm tỉm : “Tứ Đản,   nếu Tiểu Điểm   ngoài  dạo thì nhớ cho Vượng Tài  theo nhé. Dù  bắt  gà rừng thì  bồ câu  chim sẻ gì đó cũng . Để lát nữa thím sẽ đưa cho ngươi một chiếc chân chim bồ câu.”
 
Triệu Tứ Đản vội vàng xua tay: “Không cần  thím, trong nhà cháu   gà rừng với bồ câu . Thím cứ để bồ câu  cho  Nê Thu với tỷ Đại Mạch ăn .”
 
Thím Vương xoa đầu : “Thật là một đứa trẻ ngoan, đợi lúc nào công việc  xong xuôi, thím sẽ  bánh cao lương cho ngươi, ,   bánh bao trắng mới .”
 
Triệu Tứ Đản  hì hì: “Cảm ơn thím, cháu  đồng nhặt lúa đây.”
 
Phạm Khắc Hiếu
Hắn cõng cái gùi, dẫn hai con sói và hai con ch.ó chạy  khỏi sân.
 
Thẩm Chính cũng cất bước chạy theo  ngoài. Tuy rằng  là con trai của huyện lệnh nhưng kỳ thực thế giới của  cũng  đơn điệu. Nếu   ở nhà thì chính là ở học đường, từ  đến nay  từng  thấy sói hoang bắt gà rừng,  cũng  theo để xem tận mắt cho rõ.