Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
Phạm Khắc Hiếu
 
Khói bếp lượn lờ nghi ngút.
 
Nước trong bếp sôi ùng ục  ngừng, bên trong đang luộc món lòng heo.
 
Trình Loan Loan khẽ vỗ trán,  nàng   thể quên mất việc rước thêm một chiếc đỉnh, việc bếp núc ắt hẳn thuận tiện hơn nhiều.
 
 mà bây giờ chốn khuê phòng vẫn còn bề bộn, nếu nàng đột nhiên lấy một chiếc nồi  thì chắc cũng chẳng  điều gì lạ lùng.
 
Nàng xoay    trong phòng, mấy hài tử đều đang  vây quanh nghiên mực và bút lông để nghiên cứu. Nàng yên lặng cúi đầu, tay khẽ  tìm trong giỏ tre, nhưng thật  nàng đang thầm triệu  một chiếc nồi gang từ  gian trữ vật,  đó thản nhiên trở  nhà bếp.
 
Một chiếc đỉnh dùng để hầm nhừ món thịt, một chiếc khác dùng để nấu cơm và xào rau.
 
Ngô Tuệ Nương đỡ bụng bước đến, mới giúp  một chút   Trình Loan Loan cưỡng chế   ghế an tọa để nghỉ ngơi.
 
Nàng tò mò  Trình Loan Loan: "Nương, nồi  để  gì?"
 
Trình Loan Loan lấy  một ít gia vị đặt  bàn: "Trên núi  phát hiện  vài loại thảo dược,   hương vị  thơm. Chủ quán lầu xanh ở trấn   , nếu thêm những thứ   thức ăn, hương vị sẽ thêm phần nồng đượm, hấp dẫn. Đây là hương diệp, còn đây là bát giác,   cả vỏ quế… Chờ sang mùa xuân năm , nhà chúng   trồng một ít. Loại thảo d.ư.ợ.c  khó tìm  núi, nếu  mua thì giá thành  chẳng hề rẻ rúng."
 
Đây chỉ là những thứ gia vị bình thường ở hậu thế, nhưng ở cổ đại, chúng chỉ các tiệm t.h.u.ố.c mới , giá cả   hề rẻ.
 
Thời , cây ớt còn  phổ biến,   đó    dùng một vị t.h.u.ố.c Đông y mang tên thù du, vị cay nồng, nơi đây  xem là một loại gia vị khá thông dụng.
 
Nàng đem tất cả các loại gia vị bỏ  nồi hầm, chẳng thêm quá nhiều thù du, chỉ  đủ để điều hòa hương vị mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-303.html.]
 
Sau đó, nàng bắt đầu chuẩn  bữa tối.
 
Một nửa miếng thịt lợn dùng để hầm, nửa còn  đem cất để ngày mai dùng. Nàng hầm đậu phụ và tiết canh cùng , xào giá đỗ, đập hai quả trứng để nấu canh trứng thịt băm.
 
Dưới sự hướng dẫn của Trình Loan Loan,  nhanh Ngô Tuệ Nương  nấu xong các món ăn,  đó bắt đầu hâm cơm.
 
Trình Loan Loan bưng bát thức ăn qua nhà lý chính. Trong nhà, mấy hài tử đang hít hà mùi hương nức mũi.
 
Triệu Tứ Đản l.i.ế.m môi ăn sạch mảnh vụn bánh ngọt, thập phần mãn nguyện cất lời: "Nương, bánh ngọt  mua ngon quá."
 
"Chốc lát nữa  dùng bữa, giờ còn ăn điểm tâm thì bụng  nào mà nuốt cơm nữa?" Trình Loan Loan khẽ trách. "Chúng con mau  rửa tay,  chuẩn  dùng bữa."
 
Thẩm Chính nhét nốt miếng bánh ngọt  tay A Phúc, đoạn cất tiếng hỏi: "Đại nương, bánh ngọt  là  mua ở nơi nào ? Tại  hương vị  giống với bánh của Bách Vị Các ở Bình An trấn?"
 
Trình Loan Loan khẽ ho khan, đáp lời: "Bách Vị Các là nơi nào? Hình như  chẳng mua ở chốn . Chỉ là  đường chợt gặp một phụ nhân đang bày bán bánh ngọt,  tiện tay mua mấy phần. Sao ,  hợp khẩu vị các con ư?"
 
"Ngon lắm, ngon tuyệt đỉnh!" A Phúc dùng sức gật đầu. "So với Bách Vị Các còn ngon hơn nhiều. Nếu vị phụ nhân  mở cửa hiệu bán bánh ngọt,  dám chắc rằng nàng   thể cướp hết cả mối  ăn của Bách Vị Các đấy!"
 
Trình Loan Loan bật  khanh khách.
 
Bánh ngọt    thể  ngon cơ chứ? Trải qua hàng ngàn năm truyền thừa, kỹ nghệ  bánh ngọt ở hậu thế  tinh vi đến cực điểm, các loại điểm tâm ở thời đại  e rằng khó lòng sánh kịp.
 
Lúc , quả thật nàng  ý  kinh doanh bánh ngọt, nhưng nàng chỉ nắm  lý thuyết suông, thực tế chế biến  chẳng hiểu mấy. Ngay cả việc nhào bột cũng cần đến kỹ thuật cao thâm, nên công việc  chỉ  thể trông cậy  Ngô Tuệ Nương.  bây giờ Ngô Tuệ Nương đang m.a.n.g t.h.a.i  hơn bảy tháng, đợi thêm hai tháng nữa sẽ đến kỳ sinh nở. Vẫn nên đợi nàng hạ sinh hài tử xong xuôi,  hẵng tỉ mỉ suy tính xem nên  việc   .
 
Lúc , cứ tạm thử bán thứ đồ kho   .