Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi chương truyện tại phần tiếp theo!
 
Cỗ xe ngựa ung dung lăn bánh  con đường.
 
Người xà phu  đằng  giục ngựa, trong xe  bốn , gồm Thẩm huyện lệnh, Viên sư gia, Triệu lý chính, cùng với Triệu Nhị Cẩu,  giữa đường về thôn  tiện thể đưa về.
 
Trấn Hà Khẩu nơi Triệu Nhị Cẩu ghé đến là một chốn tương đối phồn hoa,  cùng chưởng quầy Túy Tiên Lâu và chưởng quầy Cát Tường tửu lâu đều là cố nhân. Hắn biếu tặng mỗi nhà hơn một cân vật phẩm,  loanh quanh dạo một vòng  trấn  mới  về. Trên đường về nhà,  gặp  cỗ xe ngựa của huyện lệnh đại nhân nên  tiện thể mang theo về cùng.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Trong lòng Thẩm huyện lệnh  kích động  vui mừng khôn xiết, suốt dọc đường , cảm xúc đó chẳng những  vơi bớt mà càng dâng trào.
 
Hắn vén bức rèm xe lên, ngắm  thôn Đại Hà. Cánh đồng  khi thu hoạch lúa giờ chỉ còn trơ  gốc rạ cùng một lớp nước nông.
 
Đất đai thôn Đại Hà thông thường đều canh tác luân phiên, ruộng nước thì bỏ hoang  mùa đông, ruộng khô thì bỏ hoang  mùa xuân, nhằm mục đích giữ cho đất đai màu mỡ. Thông thường, chỉ những nhà ít ruộng đất mới  quanh năm suốt tháng cày cuốc  cùng một mảnh đất.
 
Lúc  còn  đến kỳ sương giá, việc gieo trồng vụ thu  thể tiến hành từ từ.
 
Dọc theo con đường làng chính, cỗ xe ngựa chầm chậm tiến về phía thôn.
 
Thẩm huyện lệnh vẫn luôn dõi mắt  khắp đồng ruộng, đột nhiên,  thoáng thấy một bóng hình quen thuộc, liền vội vàng hô to: "Dừng  một chút."
 
Cỗ xe ngựa vốn   nhanh, tức thì liền dừng . Thẩm huyện lệnh vịn cửa xe mà bước xuống.
 
Trong  thời gian , Thẩm huyện lệnh bận rộn nên trở nên gầy gò   ít. Trước  còn mang vẻ béo , nay bụng mỡ  tan biến, hai gò má cũng hóp sâu . Đội mũ ô sa,  vận quan phục, cũng hiện rõ vài phần khí thế phi phàm.
 
Hắn chắp tay  dọc con đường chính, tiến về phía mấy đứa trẻ đang ở bên bờ ruộng.
 
Người đang an tọa  bờ ruộng,  ai khác, chính là Thẩm Chính, đích tử của Thẩm huyện lệnh.
 
Thẩm huyện lệnh  thấy phần ót từ đằng xa  nhận  đó chính là con trai của .
 
Hắn chính là   xem, đứa nhi tử ngốc nghếch  của    gì mỗi ngày tại thôn Đại Hà. Hắn lặng lẽ, chậm rãi tiếp cận.
 
Cả buổi sáng, Thẩm Chính đều ở từ đường học hành cùng Trình Chiêu. Việc   thể tập trung  sách hơn nửa ngày  là điều phi thường, bởi , buổi chiều liền   ngoài hóng mát.
 
Hắn tìm thấy một bãi cỏ khô ráo, sạch sẽ giữa cánh đồng, an tọa bắt chéo chân, nhẩn nha c.ắ.n một cọng rễ cỏ.
 
Phạm Khắc Hiếu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-313.html.]
[]
 
Hai nữ hài chừng sáu bảy tuổi  ngang qua y, đang trò chuyện ríu rít.
 
"Mẫu  của  bệnh nặng lắm, nãi nãi  mẫu   sắp qua đời. C.h.ế.t là ý gì , tức là về  sẽ chẳng còn nữa ?"
 
"C.h.ế.t chính là hóa thành tinh tú  trời, tẩu tẩu của   ."
 
Đôi mắt nữ hài  sáng lấp lánh: "Vậy là cho dù mẫu    qua đời, cũng  thể  trời cao  thấy    ?”
 
"Vớ vẩn!" Thẩm Chính phun cọng cỏ trong miệng , hừ lạnh một tiếng: "C.h.ế.t chính là  c.h.ế.t,  c.h.ế.t chôn sâu  đất,  sâu bọ gặm sạch,  hóa thành nắm đất vàng..."
 
Thuở bé, từng   lừa dối y,  rằng  khi mẫu  qua đời sẽ hóa thành tinh tú  trời, một ngày  sẽ  về. Y khi  còn ngây thơ khờ dại nên  tin  những lời .
 
Y vẫn luôn lớn lên trong hy vọng, hy vọng mẫu   thể trở về, nhưng  thực tế, mẫu   trong quan tài lạnh lẽo, hóa thành xương trắng. Đến cả dung mạo mẫu , y cũng  chẳng thể nhớ rõ.
 
Thay vì ban cho nữ hài  niềm hy vọng hão huyền, thà rằng tàn nhẫn  thẳng cho nàng rõ,   khuất chính là  khuất, chẳng còn  gì cả...
 
Nữ hài trợn tròn mắt  y,  cãi , nhưng   dám.
 
Vị thiếu niên  mắt  là thiếu gia của nhà huyện lệnh, phụ mẫu  dặn dò, chớ   trêu chọc Thẩm thiếu gia.
 
Một nữ hài khác há miệng, òa lên một tiếng, bật  nức nở: "Thẩm thiếu gia, ngươi là kẻ ! Ta ghét ngươi! Mẫu   sẽ  qua đời, sẽ chẳng  sâu bọ gặm nhấm ! Ngươi là kẻ ..."
 
Thẩm Chính bất giác luống cuống, y vốn chẳng cố ý chọc ghẹo nữ hài mà  nàng bật .
 
Y định mở lời giải thích, nhưng bỗng cảm thấy vạt áo  gáy  túm mạnh lên.
 
Trong  bộ thôn Đại Hà, nào  ai dám túm cổ áo y, ngay cả Triệu đại thẩm cũng  dám.
 
Y mang theo lửa giận  phắt đầu ,  đối diện với ánh mắt giận dữ của Thẩm huyện lệnh.
 
"Thẩm Chính, con  lắm!"
 
Thẩm huyện lệnh gần như bạo nộ. Y thấy nhi tử  đang  chuyện với hai nữ hài ăn mặc rách rưới, bẩn thỉu đến  thể tả, còn ngỡ rằng nhi tử rốt cuộc  trưởng thành,  còn ghét bỏ chuyện  chuyện nọ,  quan tâm đến bách tính.
 
Nào ngờ, tên tiểu tử    ức h.i.ế.p hài tử mới sáu tuổi đầu,  còn là một nữ hài!