Mời quý vị độc giả tiếp tục theo dõi diễn biến chương truyện!
 
Trình Loan Loan đưa xẻng cho Ngô Tuệ Nương, hai   phiên  xào hạt dẻ. Một nồi hạt dẻ lớn màu sắc tươi , phần thịt hé   chuyển thành màu vàng óng,  bọc bởi lớp dầu và đường khiến   thèm thuồng chảy nước miếng.
 
"Nào, Tứ Đản, con nếm thử một viên xem!"
 
Trình Loan Loan nhặt từ trong nồi lên một miếng hạt dẻ nóng hổi ném sang.
 
Triệu Tứ Đản nóng nảy giậm chân, song  chẳng màng đến cơn nóng, vội vã lột vỏ, nhét hạt dẻ còn đang bốc  nghi ngút  trong miệng. Nóng quá chừng, nhưng  thơm lừng, ngọt ngào, mềm mại vô cùng. Hóa  hạt dẻ   thể mỹ vị đến thế!
 
Một thau hạt dẻ rang lớn  xong xuôi,  đặt  bàn giữa gian chính cho nguội bớt.
 
Lúc , Triệu Nhị Vượng  ở sân nhà cất tiếng gọi lớn: “Đại bá nương, nội mẫu truyền con mang hạt dẻ tới.”
 
Trình Loan Loan   ngoài, thấy trong tay Triệu Nhị Vượng cầm một chiếc bát lớn, trong bát chứa đầy hạt dẻ  rang chín, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa.
 
Trình Loan Loan đón lấy chiếc bát, cất lời: “Thay  tạ ơn nội mẫu nhà cháu.”
 
Triệu Nhị Vượng chẳng dám nán  lâu,    tới tìm Nhị Cẩu ca ca chơi, từng  đại bá nương mắng nhiếc một hồi thậm tệ,   kiêng dè nhất chính là đại bá nương. Sau khi  thành lời nội mẫu dặn dò,  lập tức xoay  bỏ chạy nhanh như cắt.
Phạm Khắc Hiếu
 
“Cái đứa trẻ ……”
 
Trình Loan Loan lắc đầu. Nàng vốn định lấy chút hạt dẻ rang đường, sai Nhị Vượng mang về.
 
Nàng   nhà, mỗi đứa trẻ nắm trong tay một nắm hạt dẻ, nàng vẫy tay, dặn dò: “Ăn xong thì   ngoài vui chơi ,  một canh giờ hãy  về dùng bữa.”
 
Trong miệng Triệu Tứ Đản nhét đầy hạt dẻ, nhồm nhoàm : “Hôm nay  còn  cơm để dùng ??”
 
Ăn hạt dẻ là  thể ăn no , bụng  nào còn chỗ dung nạp cơm nữa?
 
Trình Loan Loan cất hạt dẻ  bàn : “Món  chỉ dùng  quà vặt mà thôi, chớ nên ăn quá nhiều, kẻo đau bụng.”
 
Trong n.g.ự.c trong áo Triệu Tứ Đản chứa đầy ắp,  thỏa mãn gật đầu lia lịa.
 
Nếu nương  cho phép   ngoài vui chơi,  thì cứ   ngoài chơi .
 
Vừa bước đến gốc cây hòe cổ thụ trong thôn, liền thấy một nhóm tiểu đồng bọn đang vây quanh Nê Thu nhà hàng xóm, từ xa   thể  thấy tiếng nuốt nước miếng ừng ực.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-32.html.]
 
“Nê Thu, ngươi cho chúng  nếm thử một chút !”
 
“Nê Thu ca ca, cho  l.i.ế.m thử một miếng  chăng……”
 
Vương Nê Thu  giữa vòng vây, trong túi áo chứa đầy hạt dẻ,  ăn ngon lành từng hạt, trông thật ngon miệng.
 
Bên cạnh, những hài tử trong nhà   hạt dẻ để ăn, nước dãi đều chảy ròng ròng, đôi mắt thèm thuồng  chằm chằm  hạt dẻ trong túi áo của Vương Nê Thu.
 
Hôm nay  ít  trong nhà đều ăn hạt dẻ, con dâu của lý chính cũng lên núi nhặt về  ít. Triệu Thiết Trụ là cháu đích tôn của lý chính, bưng một chiếc bát,  ăn  .
 
Bên  lũ hài tử đang vây quanh Nê Thu liền vây quanh Thiết Trụ.
 
Triệu Thiết Trụ cũng xem như rộng rãi: “Ta cũng chẳng  nhiều nhặn gì, mỗi đứa các ngươi nửa hạt.”
 
Tổng cộng sáu đứa trẻ vây quanh,  đưa ba hạt, sáu hài tử mỗi  c.ắ.n một nửa, vẻ mặt thỏa mãn: “Thiết Trụ ca ca, nội mẫu  nấu hạt dẻ quả là mỹ vị!”
 
Triệu Thiết Trụ hất cằm: “Đây là nương  nấu, nương  nấu là ngon nhất!”
 
Vương Nê Thu bất phục lên tiếng: “Nương  nấu mới là ngon nhất!”
 
“Các ngươi đều tránh !” Triệu Tứ Đản len  giữa, “Nương  nấu mới ngon nhất!”
 
Trong bọn trẻ ,  một đứa tương đối thông minh tên Hổ Tử,  đảo tròn mắt, : “Chúng  chỉ ăn của Thiết Trụ ca ca thôi, dù  nương của Thiết Trụ ca ca  chắc chắn là ngon nhất!”
 
Bên cạnh năm đứa nhỏ hùa theo.
 
Vương Nê Thu lập tức mau chóng đưa hạt dẻ của  : “Vậy các ngươi mau ăn hạt dẻ nương   !”
 
Triệu Tứ Đản động tác cũng chẳng chậm hơn là bao: “Còn  hạt dẻ nương   đây nữa, các ngươi thử một chút!”
 
Một đống hạt dẻ  đưa , sáu đứa trẻ hai mắt sáng rực, đều ăn ngon lành, song vẫn  thể phân biệt  của ai là mỹ vị nhất.
 
Sáu đôi mắt chăm chú  Triệu Tứ Đản.
 
Hổ Tử nuốt nước bọt ừng ực: “Tứ Đản, chẳng  nương ngươi chỉ  đ.á.n.h ngươi thôi ,    thể   hạt dẻ mỹ vị đến thế?”
 
“Nương  mới  đ.á.n.h  !” Triệu Tứ Đản nâng cái cằm nhỏ lên, kiêu ngạo , “Nương  là nương  nhất  đời!”