Mời quý độc giả tiếp tục theo dõi chương truyện bên !
 
Con đường dẫn  thôn Đại Hà quả thực  hề bằng phẳng.
 
Lần  Trình Vọng Phong và Tiền Huy  từng tới nơi  một , một đường đến đây choáng váng xây xẩm mặt mày.
 
Lúc đó cả hai từng thề thốt, rằng   nhất định sẽ  bao giờ đặt chân đến chốn  thêm  nào nữa, nào ngờ xe ngựa của bọn họ  chạm mặt  giữa chốn sơn đạo hiểm trở.
 
Một chiếc xe ngựa,  một vị thiếu gia, một thư đồng, hai gã sai vặt, và một vị xa phu.
 
Xe ngựa dừng   cổng nhà Trình Loan Loan, hai gã sai vặt cẩn trọng đỡ thiếu gia của  xuống xe,  đó quy củ  hầu hai bên cổng.
 
Lúc Trình Loan Loan và Thẩm Chính về nhà,  thấy hai vị thiếu gia đang  trong sảnh, Trình Chiêu đang tiếp đãi, ba  trò chuyện khá là tương đắc.
 
Còn những  khác đang  việc bên cạnh thì tận lực hạ thấp sự hiện diện của .
 
"Trịnh , Tiền ,  các ngươi  tới nữa?" Thẩm Chính ung dung, tiêu sái bước . "Hai vị công tử nên lưu tâm, nơi đây là nông thôn, nơi chốn bùn đất khắp nơi,  đất còn vương vãi phân gà phân vịt, kẻo giẫm    vấy bẩn đôi giày quý giá của hai vị."
 
Trịnh Vọng Phong lập tức nhíu mày , bước dịch sang bên cạnh vài bước, chân khẽ dẫm lên đống rơm rạ khô ráo  mặt đất.
 
Tiền Huy hừ lạnh một tiếng, : "Nếu   đến, quỷ mới   chốn    kẻ trơ trẽn đến , dám cướp đoạt công lao của ."
 
Thẩm Chính kéo áo Tiền Huy: "Chẳng lẽ,    thấy lời  tựa hồ đang mắng c.h.ử.i  ?"
 
"Tiểu Chính." Trình Loan Loan tiến tới kéo tay Thẩm Chính. "Người đến là khách, con chớ  ở đây mà động thủ động cước."
 
Nói xong, nàng  về phía Tiền Huy: "Tiền thiếu gia,  việc gì thì chi bằng  rõ ràng ngọn ngành. Ta  đến tuổi ,   một  trẻ tuổi hơn mắng cho là   liêm sỉ, ngươi   về    đối diện với đời đây?"
 
"Ta cũng   mắng." Tiền Huy  lạnh, xoay đầu  chằm chằm Thẩm Chính. "Trục lăn lúa chẳng  do  tự  tìm  chế tạo, là nô bộc của Tiền gia  bỏ tiền thuê thợ rèn   đó ? Vậy mà ngươi, hừ,  cho ngươi,  dám một  nhận hết công lao!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-327.html.]
 
"Ngươi đang  hươu  vượn gì !" Thẩm Chính nhíu mày. "Nếu ngươi cảm thấy đây là công lao của ngươi thì cứ nhận đó là công lao của ngươi , chạy đến đây  với   chi? Mặc kệ ngươi!"
 
Tiền Huy hừ lạnh một tiếng, dù  tổ phụ của  cũng  thỉnh cầu Huyện lệnh trấn Bạch Vân trình tấu việc  lên Tri phủ đại nhân,  chỉ cần đợi ngày lĩnh thưởng công lao mà thôi.
 
"Triệu đại thẩm,   tiểu sinh đến là phụng mệnh phụ , nguyện theo Trình  cùng  sách." Trịnh Vọng Phong chắp tay . "Phụ    chuẩn  mười lượng bạc để chi trả phí ăn ở, trong mười lăm ngày tới đây, sợ rằng sẽ  phiền nhiễu Triệu đại thẩm nhiều ."
 
Hắn trang trọng đưa gói bạc lớn qua.
 
Trình Loan Loan  nhận, nàng lạnh nhạt cất lời: "Trong thôn  mỗi bữa chỉ  một bát cơm độn thêm rau dại, thỉnh thoảng mới mua chút thịt về cải thiện bữa ăn, chi phí chỉ tốn mười mấy văn tiền là đủ. Còn về nơi ở, Trịnh thiếu gia  xem, nhà  phòng ốc cũng chẳng rộng rãi bao nhiêu, Thẩm thiếu gia và Trình Chiêu đều là trải rơm  nền nhà chính mà ngủ nghỉ...  , là đám rơm mà Trịnh thiếu gia đang  đó, đem nó trải thành một tấm giường là đủ. Với điều kiện khắc nghiệt như  mà  thu mười lượng bạc thì quả là quá mức."
 
Đôi tay đang vươn  của Trịnh Vọng Phong cứng đờ.
 
Mỗi ngày ăn cơm độn rau dại, chốc chốc mới  bữa thịt, chuyện đó cũng đành bỏ qua, dù   cũng  thể sai xa phu lên tửu lầu ở trấn  mua thức ăn.
 
Hừ! Hắn là con trai của Huyện lệnh, địa vị của  vẫn còn đó!
 
Phạm Khắc Hiếu
Trình Loan Loan khẽ mỉm .
 
Lần  nàng    vị Trịnh thiếu gia  quá quen với cuộc sống an nhàn sung sướng, căn bản  giống với Thẩm Chính. Kẻ như  thực chất là một kẻ ham hưởng thụ, dù  dẫn dắt thế nào  nữa, e rằng cũng  thể chấp nhận  điều kiện của nhà nàng, đến lúc , e rằng sẽ  nảy sinh thêm một mớ phiền toái.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Đại thiếu gia tôn quý như thế, chẳng khác nào một pho tượng Phật, nàng  ngốc mới rước về cung phụng.
 
Vả chăng, nàng cũng  quên lúc  Trình Chiêu  đuổi khỏi thư viện là do hai   dùng kế hãm hại, nàng chẳng tin tưởng chút nào  nhân phẩm của hai kẻ đó.
 
"Thôi nào, phiền Trịnh thiếu gia nhường đường một chút,  đem đám cỏ khô   ngoài phơi nắng, cho lũ muỗi bên trong bay hết , đêm đến ngủ nghỉ đỡ  chịu cảnh muỗi đốt."