Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi  bộ chương truyện !
 
Vẻ mặt Trịnh Vọng Phong biến sắc.
 
Lại còn  cả muỗi, nếu  ngủ một đêm như , chắc chắn đến sáng hôm , khắp  sẽ mọc đầy những đốm đỏ.
 
Phạm Khắc Hiếu
Thẩm Chính khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Nhà chính chẳng rộng rãi bao nhiêu,  và Trình Chiêu cùng A Phúc ngủ e  chút chật chội. E rằng Trịnh  và Tiền  vẫn nên tìm một nơi khác để tá túc thì hơn."
 
Tiền Huy   gì,  cho rằng bọn họ sẽ ngủ  nền đất giống   ?
 
Hắn khẽ hừ: "Tối nay chúng  sẽ lên trấn  nghỉ  một đêm, ban ngày  đến thôn Đại Hà. Trịnh  cứ theo Trình Chiêu  sách, còn  sẽ nghiên cứu xem cái xa trục lăn thóc  rốt cuộc vận hành  ."
 
Trình Loan Loan tiếp lời: "Quả là một chủ ý , dù  Trịnh công tử và Tiền công tử cũng  xe ngựa, việc   cũng thuận tiện."
 
Trịnh Vọng Phong bất giác nhíu mày, cảm thấy nhức đầu.
 
Phụ    dặn dò,  ngày đêm  theo Trình Chiêu và Thẩm Chính, cố gắng học tập Trình Chiêu, giao hảo với Thẩm Chính, đặt định cơ sở cho đường quan lộ  .
 
Nếu  dám  ý định lên trấn  để hưởng thụ, phụ   tất sẽ nổi lôi đình.
 
Dẫu  Thẩm Chính cũng  thể ở  thôn  lâu đến , cớ gì   chẳng thể?
 
Chàng thoáng  về chỗ Trình Loan Loan đang dọn dẹp đống rơm, tận mắt thấy một con châu chấu chui  từ đó, còn  một vũng vật bẩn, chẳng rõ là phân gà  phân vịt.
 
Thử tưởng tượng  ngủ  thứ , lòng  bất giác lạnh ngắt.
 
Chàng   đầu bỏ , mà vẫn giữ vững phong thái của một công tử, chắp tay : "Triệu thẩm,  cùng Tiền   tìm một nơi khác để tá túc, xin cáo từ."
 
Hai    khỏi,  mặt Trình Loan Loan liền lộ  ý .
 
Thẩm Chính tiến  gần: "Triệu thẩm, xưa   cũng từng ghét bỏ  như thế, sợ  ở  chăng?"
 
Trình Loan Loan trái lương tâm mà lắc đầu: "Đương nhiên  . Nếu ,    đáp ứng cho ngươi ở ?"
 
Kỳ thực, là do Thẩm huyện lệnh  quá nhanh, căn bản  để nàng cự tuyệt.
 
Trên mặt Thẩm Chính, ý  đắc thắng nở rộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-328.html.]
 
Phụ      chăm chỉ  sách như Trịnh Vọng Phong,  còn bảo phàm là , ai nấy đều  kết giao với Trịnh Vọng Phong hơn.
 
 Triệu thẩm  quý mến  hơn.
 
Triệu thẩm khen ngợi ,  còn ban thưởng cho ,  vô cùng thích thú nơi .
 
Tuy rằng   gà bát bảo, thịt ngũ vị  Sư tử đầu... Thẩm Chính khẽ nuốt nước bọt. Dẫu   ăn những món đó,  vẫn bằng lòng ở  nơi đây. Kỳ thực, thức ăn ở nhà Triệu thẩm cũng  ngon, tuy cùng là một món ăn nhưng hương vị còn tuyệt hảo hơn cả món ăn do đầu bếp huyện nha trổ tài.
 
Trịnh Vọng Phong và Tiền Huy  trong xe ngựa, hai  bàn bạc một lát,  đó phái   hỏi thăm,   nhà lý chính là nơi  nhất trong thôn, phòng ốc rộng rãi, sáng sủa. Thế là, cả hai quyết định tìm đến lão lý chính.
 
Thân phận của cả hai đều là công tử,  tin Triệu lý chính  dám  tiếp đãi tử tế, dẫu  trong  bọn họ cũng  bạc.
 
Lão lý chính  sớm     từ trấn  tới thôn, chẳng qua  tới là công tử huyện lệnh Phượng Hoàng trấn cùng với một  nữa chẳng rõ là con cái nhà ai,  chẳng  chút quan hệ nào với Bình An trấn của bọn họ, thế nên lão cũng lười  tiếp đón. Lão bận rộn  việc cho đến khi Thiếu Trụ chạy đến ruộng gọi lão trở về.
 
Lão lý chính vội vàng về nhà.
 
 Vân Mộng Hạ Vũ 
 
Trịnh Vọng Phong và Tiền Huy đang   cửa nhà lý chính,  khí im lặng đến cực điểm.
 
Chẳng ngờ nhà ở  nhất trong thôn cũng   từ gạch mộc,  cửa  mấy phiến đá gồ ghề, mặc dù thoạt   vẻ sạch sẽ nhưng còn kém hơn cả chỗ ở của phu nuôi ngựa trong phủ  của bọn họ nữa.
 
  đến đây  thì đành  ở , dẫu  bọn họ cũng chẳng  lựa chọn thứ hai.
 
Tiền Huy đưa một túi bạc lớn: "Xin lão sắp xếp cho chúng  hai gian phòng, bữa tối cũng chuẩn  tươm tất một chút."
 
Đầu óc lão lý chính bỗng váng vất. Trong nhà lão đông , tất cả các phòng đều    ở,   mà dành   hai gian phòng đây.
 
 mà lão ước chừng  bạc trong tay, thấy chừng mười lượng,    đưa bạc , lão cũng chẳng thể đuổi khách  .
 
Bởi , lý chính liền gọi hai nàng dâu trưởng, thứ dọn dẹp gian phòng đó. Đó là gian phòng lớn nhất trong nhà,  cửa sổ đón ánh mặt trời rạng rỡ.
 
Hai nàng dâu bắt đầu dọn dẹp phòng ốc, lau chùi nền nhà sạch bóng,  đem những tấm vải bông thuộc về của hồi môn  trải lên mặt bàn, chăn gối  giường cũng   mới tươm tất.
 
Lý chính thầm nghĩ hai vị công tử hẳn sẽ  chê bai, thế nhưng vẫn thấy trong mắt Trịnh Vọng Phong và Tiền Huy lướt qua một tia ghét bỏ.