Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Trịnh Vọng Phong lạnh nhạt mở miệng: “Bọn thôn nữ ngu , nào dám cả gan  , cứ  xem một chút.”
 
Hai   theo phía  Lý Tú Hồng.
 
Trình Loan Loan từ Triệu gia cố trạch  chuyện xong bước , từ phía xa  thấy Tiền Huy đang  ở cửa phủ  của Trương Vô Lại,  khỏi lắc đầu.
 
Nàng  quản chuyện  nữa, xoay  trở về tư gia. Lúc , Triệu Nhị Cẩu cũng  trở về.
 
Sắc mặt  ửng hồng, từ trong gùi tre lấy  một bọc giấy: “Tứ Đản, mau  đây xem nhị ca mang gì  lành về cho  .”
 
Triệu Tứ Đản chẳng còn màng đến việc chăn gà vịt, nhanh chóng lao tới, đôi mắt lập tức sáng bừng: “Thơm quá, là thịt viên!”
 
“Đây là thịt viên đầu sư tử.” Triệu Nhị Cẩu cất lời: “Một chén thịt đầu sư tử    là bao nhiêu tiền chăng, là ba trăm năm mươi văn đó. Ta dày mặt cầu xin Dương chưởng quỹ thêm hai viên nữa, để cả nhà , mỗi  một viên.”
 
Triệu Tứ Đản nghiêng đầu: “Nhị ca, nhà   đến chín  cơ mà,  học thuật  e  tinh thông .”
 
Thẩm Chính vỗ một cái  gáy : “Trong bụng đại tẩu của ngươi còn  một  nữa đấy. Ngươi là tiểu tử vô lương tâm, uổng công đại tẩu ngươi mỗi ngày đều sửa soạn món ngon cho ngươi.”
 
Thịt viên đầu sư tử  đặt  bàn, mỗi  một viên. Viên thịt lớn bằng nắm tay đứa trẻ,  chiên vàng rụm trong dầu, thơm lừng mê hoặc, mỹ vị vô cùng.
 
Triệu Nhị Cẩu vẫn nhẫn nại  động đũa,  nhận thấy, cùng  nhà thưởng thức món ngon mới là hạnh phúc đích thực.
 
[]
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-344.html.]
Hắn khẽ l.i.ế.m những vụn thịt còn vương  môi, cất lời hỏi: “Đại tẩu, tẩu thấy thịt viên đầu sư tử   dễ  ?”
 
Ngô Tuệ Nương cẩn thận cất  một viên thịt đầu sư tử còn , định bụng để dành tới tối thưởng thức. Bụng nàng dần to lên, đến nửa đêm thường bụng đói cồn cào. Hài tử đói cồn cào, cựa quậy đạp đá trong bụng, nếu đến buổi tối ăn chút gì đó, hài tử cũng sẽ dễ ngủ hơn phần nào.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Nàng cất viên thịt đầu sư tử xong mới cất lời : “Làm thì  khó, song  tốn hao  ít dầu mỡ, e rằng   thể    hương vị tương tự như thế .”
 
“Đại tẩu, chi bằng nhà  cũng mở một tửu lầu .” Triệu Nhị Cẩu hưng phấn bừng bừng mà : “Một đĩa món kho tại tửu lầu   thể bán với giá ba trăm văn tiền. Nếu như chúng  tự  mở tửu lầu,  bộ  tiền  sẽ do chính tay chúng  thu về, một tháng mà kiếm  ít nhất một trăm lượng bạc là điều chắc chắn.”
 
Lời  dứt, mấy tiểu tử Triệu gia  kinh ngạc ngây .
 
Triệu Đại Sơn ngơ ngẩn cất lời: “Một tháng kiếm  một trăm lượng bạc ư?”
 
Triệu Tam Ngưu nuốt khan một ngụm nước bọt: “Nhị ca,   dối  chăng?”
 
“Triệu Nhị Cẩu, ngươi quả thật là một kẻ khờ.” Thẩm Chính khẽ hừ một tiếng: “Ngươi nghĩ tửu lầu  mở là  thể mở  ? Túy Tiên Lâu lớn như ,  hai tầng, tiền thuê mỗi tháng lên đến mấy chục lượng bạc, còn  mời ít nhất hai vị đầu bếp. Ngoài hai đầu bếp, còn cần thêm mấy tiểu nhị nữa,  khi trừ   chi phí  mà một tháng kiếm  một trăm lượng bạc thì  nguyện theo họ ngươi luôn.”
 
“Ý tưởng  của Nhị Cẩu cũng khả thi đấy.” Trước tiên Trình Loan Loan tán đồng ý tưởng của lão nhị,  chỉ  những vấn đề thực tiễn đang hiển hiện  mắt: “Thứ nhất, chúng    tiền bạc dư dả để tậu một cửa hàng mặt tiền. Thứ hai, đại tẩu các ngươi chừng hai tháng nữa là sinh nở, nàng hiện tại cũng  tiện  bếp. Kế hoạch của  là mấy tháng nay tích góp thêm ngân lượng, chờ năm  tậu một cửa hàng mặt tiền,  đó mở một cửa hàng kinh doanh ẩm thực.”
 
Vì  là mua chứ   thuê, chủ yếu bởi nàng  sửa sang  mặt tiền của cửa hàng, thuê mướn sẽ chẳng lời lãi  là bao.
 
Kế hoạch   cả chín miệng đồng thuận.
 
Đêm nay, cả nhà đều  một giấc ngủ an lành. Sáng sớm, Trình Loan Loan  tiếng thét vang của Vương thẩm đ.á.n.h thức.
Phạm Khắc Hiếu
 
“Ôi chao mợ Đại Sơn,  xảy  chuyện lớn ,  ngươi vẫn còn ngủ mãi thế, mau mau tỉnh dậy!”