Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Viết chính tả từng từ một, càng ngày càng nhiều học trò bắt đầu lực bất tòng tâm.
 
Phần  chính tả tổng cộng ba mươi từ,  khi kết thúc là phần  thuộc lòng. Trình Chiêu  một câu, đám  phía  đồng thanh  câu , ai  mở miệng sẽ  trừ điểm. Thẩm Chính phụ trách theo dõi,  tuy học hành  nghiêm túc nhưng lúc  giám thị  cực kỳ tận tâm. Ai ở bên trong thật giả lẫn lộn đều lập tức   bắt .
 
Phần cuối cùng là đề toán học, Trình Chiêu  đề, các học trò  đáp án  bàn cát.
 
Cuộc thi diễn  gần hai canh giờ mới kết thúc.
 
Các học trò thi xong là  thể rời , Trình Chiêu và Thẩm Chính nán  thống kê điểm , còn  tiến hành phân lớp nữa.
 
Tổng cộng bảy mươi hai , lớp chữ Giáp và lớp chữ Ất mỗi lớp ba mươi sáu học trò. Sau khi thống kê xong, danh sách  dán ở cửa từ đường.
 
Vừa  lúc thi xong, các học trò cũng  rời , tất cả đều chen chúc xúm  xem.
 
“Vậy mà    ở lớp chữ Giáp,  lợi hại đến  ?”
 
“Ta ở lớp chữ Ất, cũng  giỏi giang,  còn nghĩ Trình biểu ca  cần  nữa chứ,  quả thực ngốc nghếch quá mà.”
 
“Tên của   đầu tiên ở lớp chữ Giáp,   chứng tỏ   thứ nhất ?”
 
Triệu Thiết Trụ chớp mắt hỏi, trong ánh mắt thật to tràn ngập chờ mong. Trình Chiêu biểu ca từng , ngươi  thứ nhất  thể  thưởng một bộ bút mực giấy nghiên.
 
Trình Chiêu mở miệng : “Cuộc thi  là để nắm rõ học lực,  xếp hạng cụ thể. Để khen ngợi khích lệ, chỉ công bố ba học trò xếp đầu tiên. Lớp Giáp,  thứ nhất Triệu Tứ Đản,  thứ hai Triệu Nhị Cẩu,  thứ ba Triệu Thiết Trụ. Lớp Ất,  thứ nhất Triệu Đại Vượng,  thứ hai Chu Hổ Tử….”
 
Các học trò  gọi tên vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.
 
Trình Chiêu tiếp tục : “Ngoài việc lập  giải thưởng cho ba  xếp hạng đầu tiên,   học trò  tiến bộ nhiều nhất cũng sẽ  thưởng. Mọi  nhất định  học tập cho thật .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-346.html.]
“Chúng  nhất định sẽ học .”
 
Bọn nhỏ lớn tiếng , giọng  quanh quẩn  lâu trong sơn cốc.
 
Bên  Triệu Nhị Cẩu  phần  phục: “Biểu ca, vì  chỉ  ba đề toán học?”
 
Hắn học giỏi toán học nhất, nếu  hai mươi đề,  nhất định  thể giành  hạng nhất.
 
Trình Chiêu  hỏi  ngẩn , bởi vì bản triều  quá coi trọng toán học cho nên trong cuộc thi khoa cử đề toán học luôn  coi là sự tồn tại kèm theo, chỉ  duy nhất một đề mà thôi. Thư viện Nam Phủ cũng  quá chú trọng đào tạo toán học. Tiên sinh chỉ nhắc qua quyển sách “Cửu chương toán thuật”  mà thôi chứ  bắt bọn họ học.
 
Hắn chịu ảnh hưởng nên  coi trọng toán học, lúc  đề theo bản năng giảm bớt tỷ lệ đề toán học.
 
Kỳ thực, nếu xét kỹ , học trò thôn Đại Hà  mấy ai  thể chuyên tâm tiến bước  con đường khoa cử? Sau khi học  chữ nghĩa, đối với họ mà , phép tính ắt hẳn thiết yếu hơn cả. Học xong toán học,  thể thành thạo việc tính sổ, cũng  thể đến các tiệm buôn ở trấn  chân học việc, dù  cũng hơn hẳn việc quanh năm cày bừa  đồng ruộng.
 
Trình Chiêu khẽ cất lời: “Kỳ thi   sẽ tăng thêm vài đề toán học nữa.”
 
Triệu Nhị Cẩu khẽ lay cánh tay Triệu Tứ Đản: “Lần tới  chính là   đầu,  đừng vui mừng quá sớm.”
 
Triệu Tứ Đản cũng chẳng chịu kém cạnh: “Ta học toán học cũng  xem là kém cỏi, cứ chờ xem .”
 
Trình Chiêu thầm nhủ, đợi lát nữa trở về  nghiên cứu  bộ « Cửu Chương Toán Thuật » một phen. Kỳ thực,  chỉ thông thạo phép tính bằng bàn tính, còn các lý thuyết vận dụng của toán học thì  tường tận cho lắm. Để xứng đáng với  phận ,   dành thời gian nghiền ngẫm bộ sách  một lượt.
 
Lúc   đang trò chuyện bên ngoài từ đường, cách đó  xa, một nhóm các bà các cô bỗng nhiên vây kín quanh từ đường, tay ai nấy cũng mang theo túi lương thực.
 
“Trình đồng sinh, đây là phí thúc tu cho  của gia đình  nộp, mười cân bạch mễ.”
 
“Lần  nhà  dâng hai bó củi, quả thực  phần ít ỏi, nay   đem tới thêm tám bó,  nhất định  nhận lấy.”
 
“Cháu trai nhà  nay    tên của   trong nhà , đều là công lao của Trình đồng sinh,  nhất định  nhận mấy cái bánh màn thầu lớn  đấy.”
 
Phạm Khắc Hiếu
“Gia đình  gom  ba quả trứng gà, Trình đồng sinh hãy cầm lấy mà hấp ăn, tẩm bổ  thể.”