Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Thẩm Chính dù  cũng là kẻ sĩ  sách, chỉ vài ba câu  trình bày rõ mục đích chuyến .
 
Chàng vận   một bộ y phục mới, lời lẽ trôi chảy, hơn nữa còn toát  chút khí chất hào hoa của đám công tử ăn chơi. Thô sử bà tử lo ngại chậm trễ việc  ăn, vội vàng mời quản sự .
 
Sau khi quản sự xuất hiện, đến lượt Triệu Nhị Cẩu xuất trận.
 
Trước đây, y từng bàn chuyện  ăn món kho với hai vị chưởng quầy của Túy Tiên Lâu và Cát Tường Tửu Lâu, kinh nghiệm đầy . Chưa đầy thời gian một chén , y  thuyết phục  Di Hồng Lâu, chủ yếu bởi hàng hóa chất lượng hảo hạng,   khác biệt với món kho của những nhà khác, nên việc  ăn  cũng dễ dàng đàm phán. Kết quả thương lượng cuối cùng là bảy mươi lăm văn tiền một cân,   mỗi ngày cung cấp sáu mươi cân.
 
Hôm nay tổng cộng  tám mươi lăm cân. Sau khi Triệu Nhị Cẩu giao hàng xong,  tay y  hơn sáu lượng bạc, nặng trĩu tay.
 
Y cảm thấy  hài lòng, toan rời .
 
 lúc ,  đại sảnh bỗng vang lên tiếng huyên náo.
 
Ngay  đó, tiếng bước chân dồn dập  cầu thang gỗ vang lên, một đám  hối hả chạy xuống lầu.
 
Dẫn đầu là một thiếu nữ hơn mười tuổi, nàng vẫn đăm đăm  về phía cửa lớn, liều  xông lên phía .
 
“Ngăn ả ! Đừng để ả bỏ chạy!”
 
Vị quản sự đang chuyện trò cùng Triệu Nhị Cẩu  liền sải bước tiến tới, với tay túm lấy mái tóc thiếu nữ.
 
Thiếu nữ  túm ngã  mặt đất, ngã lăn , trượt đến  mặt Triệu Nhị Cẩu. Nàng ngẩng đầu  y, đôi mắt rưng rưng nhưng quật cường  để lệ tuôn rơi.
 
“Bắt về cho , giam , dạy dỗ cho cẩn thận. Nếu còn dám bỏ trốn thì đ.á.n.h gãy chân.” Quản sự lạnh lùng phân phó đám thuộc hạ. Sau đó, y  sang  Triệu Nhị Cẩu và Thẩm Chính: “Để hai vị  chê  . Mời hai vị sang bên .”
 
[]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-363.html.]
 
Nếu là kẻ phàm phu tục tử đến bán hàng, quản sự ắt hẳn  khinh thường  mặt. Song    việc tại chốn Di Hồng Lâu , mỗi ngày tiếp xúc đều là những kẻ phú quý nhất trấn Hà Khẩu, nên việc   vẫn vô cùng chuẩn xác. Hắn  thể cảm nhận   phận của thiếu niên họ Thẩm  ắt hẳn chẳng tầm thường, bởi  lời  mới thêm phần khen ngợi.
 
Thẩm Chính khẽ nhíu mày. Y từng  đồng môn trong thư viện bàn tán về những chuyện  xa của Di Hồng Lâu, chẳng ngờ  tận mắt chứng kiến.
 
Loại chuyện  xa , y vốn chẳng thể quản.
 
Y vội kéo Triệu Nhị Cẩu toan rời .
 
Đã thấy Triệu Nhị Cẩu cúi , đỡ thiếu nữ  ngã  đất  dậy, đoạn che chắn nàng ở phía .
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Thẩm Chính hạ giọng: “Triệu Nhị Cẩu,  khuyên ngươi đừng xen  chuyện của kẻ khác. Vừa    nàng  chính  nhà bán đến đây, khế ước bán  đều  trong tay  Di Hồng Lâu , ngươi vốn chẳng thể quản.”
 
Hắn  dứt lời, một tú bà từ  lầu đuổi theo xuống và hô lên: "Tiểu tiện nhân  vẫn cứ  chịu ấn dấu tay, khế ước bán  vẫn  thành tựu, mau đè ả xuống! Nếu phản kháng thì cứ cho một trận, chỉ cần  đ.á.n.h  mặt là ."
 
"Nếu là   nhà bán đến chốn , khế ước bán  chẳng   sớm  xong  ?" Giọng  của Triệu Nhị Cẩu  nhỏ: "Vị cô nương  chắc hẳn là  bắt tới."
Phạm Khắc Hiếu
 
Thẩm Chính cũng ý thức  sự nghiêm trọng của việc .
 
Thanh lâu ở triều đại  vốn là hợp pháp, nhưng các cô nương trong lâu hoặc là tự nguyện bán , hoặc là    ép bán . Việc  của thanh lâu bắt cóc thiếu nữ lương gia, đây chính là bức lương vi xướng, là hành vi phạm pháp.
 
Hắn liếc  y phục thiếu nữ đang vận  ,   vải thô, ngược  giống như chất liệu lụa là, gia cảnh vị cô nương  ắt hẳn  tệ. Người nhà nàng tuyệt nhiên chẳng đời nào  thể bán nữ nhi   chốn thanh lâu .
 
Thẩm Chính khẽ quát lên: "Nhị Cẩu, ngươi mau đưa nàng  ,  sẽ cản hậu!"
 
"Ta xem các ngươi ai dám rời !" Quản sự giận dữ cất lời: "Dám nhúng tay  chuyện của Di Hồng Lâu bọn , thật đúng là chán sống! Người , mau đè hai tên  , cho một trận đòn  vứt  đường cái!"
 
Ngoài cửa tiến  bảy tám tên sai vặt, mỗi tên đều  hình cường tráng.