Kính mời Quý vị độc giả xem tiếp  đây để  trọn chương truyện !
 
Phạm Khắc Hiếu
Triệu Tam Ngưu chẳng màng đến cơm nước nữa,  lão nhị bằng ánh mắt sáng rực: “Nhị ca,  liệu trăm cuộn vải   thể tiêu thụ hết ?”
 
Triệu Nhị Cẩu gật đầu: “Ta  hỏi cặn kẽ . Tiết trời , việc mua bán tại các hiệu vải  hanh thông, cho dù là tiệm vải nhỏ bé nhất cũng   nhiều khách hàng. Dân trong thôn  qua vụ thu hoạch mùa thu, trong tay dư dả đôi chút. Hơn nữa, thời tiết dần trở lạnh, mỗi nhà đều  sắm sửa y phục mới cho con trẻ. Một hộ nông gia, dẫu chỉ  sáu khẩu, thì chí ít một  cũng  mua đến bốn, năm chục thước vải. Ngay cả các gia đình phú quý cũng sắm sửa y phục cho hạ nhân  tiết trời . Tính toán sơ lược, một trăm cuộn vải e rằng cũng chẳng đủ để bán.”
 
Trình Loan Loan tỉ mỉ lắng , nàng cảm nhận  rằng Nhị Cẩu thực tâm   việc buôn bán , bằng   chẳng thăm dò  việc tường tận đến .
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Nàng mở miệng hỏi: “Đầu tiên ngươi  buôn bán món kho, bây giờ   buôn bán vải vóc. Trong lòng ngươi  tính toán gì, hãy trình bày tỉ mỉ cho   nào.”
 
“Việc buôn bán món kho bây giờ    nề nếp ,  thể giao cho Tam Ngưu phụ trách giao hàng,  còn việc của  nữa. Ta  tìm thêm vài phương pháp để kiếm  nhiều ngân lượng hơn,  nhất là trong vòng một tháng  thể tậu  cửa hiệu. Sau khi mua  cửa hiệu, chúng  sẽ tự  bán món kho.” Triệu Nhị Cẩu cong môi  : “Ta  hỏi thăm , một cửa hiệu hai tầng với mặt tiền rộng lớn,  thua kém gì Túy Tiên Lâu tại huyện Bình An, giá chừng tám trăm lượng bạc. Nhà chúng   thể nhanh chóng mua  cửa hiệu thôi.”
 
Ánh mắt Trình Loan Loan ánh lên vẻ tán thưởng, lướt qua các nhi tử của nàng.
 
Nàng  bất cứ chuyện gì từ  đến nay đều chỉ mong an , hơn nữa vì  là kẻ xuyên  nên  việc  càng cẩn trọng hơn, sợ   khác   điểm bất thường.
 
Tâm tính  của nàng tuy  thỏa nhưng bước chân tiến về phía   chậm hơn nhiều phần.
 
Nàng tuổi  lớn chỉ cầu an , nhưng bọn trẻ chỉ mới mười mấy tuổi, đúng là cái tuổi dám xông pha, dám liều lĩnh, nàng  thể ngăn cản chúng.
 
Nàng cất lời: “Nhị Cẩu, con   thì cứ  , nương sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất của con.”
 
Triệu Tam Ngưu vỗ vỗ ngực: “Nhị ca, việc buôn bán món kho cứ giao cho  ,  cứ yên tâm dũng cảm bắt đầu việc buôn bán mới.”
 
Thẩm Chính khẽ nhếch khóe môi, : “Thật  ngờ, tiểu tử Nhị Cẩu ngươi quả thực cũng   năng lực đấy.”
 
Triệu Nhị Cẩu ưỡn ngực.
 
Y cảm thấy bản   còn  đủ khả năng, việc buôn bán món kho là dựa  phương pháp pha chế đặc biệt do nương nghiên cứu  mà thành, việc  nếu đổi thành bất kỳ ai cũng đều  thể  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-386.html.]
 
 chỉ khi việc vận chuyển vải vóc thành công, y mới  thể chứng minh bản  thật sự  năng lực.
 
Trình Loan Loan thấy tiểu tử  còn đôi chút ngây ngô liền nhắc nhở: “Làm loại buôn bán  nhất định  nhớ kỹ, chớ nên bước quá xa, hãy từng bước một tiến tới. Bởi vì thu hoạch nhiều  ít còn chịu ảnh hưởng của thị trường, cho nên mỗi ngày đều  dành thời gian  ngóng giá cả vải vóc, còn  nhất định  thăm dò kỹ lưỡng thị trường để tránh việc mua  quá nhiều vải phế phẩm về tay....”
 
Triệu Nhị Cẩu gật đầu: “Ta  hết , nương cứ yên tâm .”
 
Hôm nay bán món kho kiếm  hơn hai mươi lượng bạc, y xin lấy  chi phí, ngày mai sẽ bắt đầu triển khai việc buôn bán mới.
 
Thẩm Chính cũng  tháp tùng, y vốn là  hiếu náo,   Trình Chiêu túm chặt cổ áo từ phía : “Học hành cho ,   phân tâm lo chuyện khác.”
 
Thẩm Chính khổ sở   nên lời.
 
Lúc ở nhà, phụ  y cũng  từng quản thúc nghiêm khắc đến thế, ngay cả tổ mẫu cũng thường dung túng y.
 
Tới nơi    Trình Chiêu quản lý,   Triệu thẩm  chằm chằm,   ngoài ngao du một chút cũng chẳng .
 
Triệu Tứ Đản cầm sách  tới,  vẻ nghiêm túc mà : “Chính ca, trong sách  một câu    hiểu thấu, xin  giúp  xem thử  ý nghĩa gì.”
 
Thẩm Chính căm tức : “Hãy hỏi đại biểu ca của  .”
 
“Để cho đại biểu ca giải đáp loại vấn đề  thật sự là tài năng lớn  dùng  việc nhỏ nhặt .” Triệu Tứ Đản nháy mắt mấy cái: “Chính ca, chẳng lẽ   chẳng hiểu gì hết ư, khoa cử sắp đến , ngay cả một câu đơn giản như   cũng  lĩnh hội , chắc chắn sẽ  thể đậu tú tài.”
 
“Kẻ nào    hiểu?” Thẩm Chính giật lấy sách, đoạn : “Chuyện đơn giản dường     chẳng lĩnh hội? Đệ  đây,  sẽ giảng giải cặn kẽ cho .”
 
Trình Loan Loan bật  thanh thoát.
 
Dạo  Tứ Đản chuyên tâm  sách,   xong bộ Tam Bách Thiên, giờ  bắt đầu học Tứ Thư Ngũ Kinh. Cứ đà , sang năm hẳn là  thể gửi đến học đường  trấn .
 
Nàng chẳng trông mong Tứ Đản sẽ dấn   con đường khoa cử  quan, chỉ mong đứa nhỏ học hỏi thêm nhiều điều, bởi học tập chỉ  lợi chứ   hại. Chừng nào đứa nhỏ còn nguyện ý học, gia đình vẫn sẽ luôn tạo  điều kiện  nhất.