Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Tào Oánh Oánh  chút  rõ lắm, bèn  tới.
 
Trên giấy, Triệu Nhị Cẩu  xuống bốn chữ: Thương hội Tào Ký.
 
Sau khi  bắt đầu  ăn  thói quen  sổ, dần dần, chữ  tay cũng trở nên  hình  dạng.
 
Sắc mặt của nàng bỗng nhiên tái , cố hết sức giữ vững vẻ bình tĩnh: "Ngươi  cái gì ,  xem  hiểu."
 
Tại trấn Bình An, dân chúng đồn thổi, Tào gia treo thưởng trăm lượng bạc để tìm kiếm thiên kim Tào gia. Chuyện của trấn Hà Khẩu  truyền đến trấn Bình An, thôi cũng đủ thấy sự việc ầm ĩ đến nhường nào. Triệu Nhị Cẩu chậm rãi mở miệng: "Ngươi chính là vị thiên kim thất lạc của Tào gia đúng ?"
 
Trên mặt Tào Oánh Oánh hiện  ý  mỉa mai: "Vị  kế  của  mà cũng chịu bỏ  trăm lượng bạc để tìm tung tích , quả thực khiến   xúc động khôn nguôi."
 
Nhìn nụ  chế nhạo của nàng, Triệu Nhị Cẩu chợt thấy lòng quặn đau.
 
Hắn   ngóng, Tào gia là đại gia đình quyền thế tại trấn Hà Khẩu, trong nhà nô bộc  hơn trăm , chủ tử     hầu hạ, ngày ngày cẩm y ngọc thực, đó là cuộc sống xa hoa phú quý mà  thường khó lòng tưởng tượng.
 
Rốt cuộc nàng  chịu bao nhiêu ấm ức mà ngay cả  phận thiên kim tiểu thư cũng chẳng màng, thà lui về thôn Đại Hà  một nha đầu thường dân.
 
"Tào lão đại là phụ  của ngươi nhỉ,     còn nửa tháng nữa mới về trấn Hà Khẩu." Thanh âm của Triệu Nhị Cẩu trở nên trầm thấp, ôn hòa. "Ngươi cứ an tâm ở nhà  chờ phụ  ngươi trở về  hãy định liệu ."
 
Phạm Khắc Hiếu
Tào Oánh Oánh  đáp lời.
 
Nàng cảm giác con đường phía  mờ mịt vô cùng,      định liệu  , tựa như ngoài việc chờ phụ  trở về, quả  còn cách nào khác.
 
Nàng cúi đầu, tiếp tục sắp xếp vải vóc.
 
Trình Loan Loan  tắm gội xong bước ,  : "Oánh Oánh, cháu  thể tới lau tóc cho  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-393.html.]
 
Tào Oánh Oánh lập tức buông việc trong tay, đón lấy chiếc khăn bông khô từ tay Trình Loan Loan, bước theo đến cạnh nàng, tỉ mỉ lau khô mái tóc.
 
"Oánh Oánh, hôm nay   trấn Hà Khẩu,   một chuyện."
 
Trình Loan Loan khẽ kể .
 
Tào Oánh Oánh thổn thức đáp: "Dạ,  chính là vị thiên kim thất lạc của Tào gia. Triệu thẩm,  hiểu rõ ngài   hạng  tham lam, cũng  ngài sẽ chẳng vì trăm lượng bạc mà giao  về Tào gia, nhưng  vẫn  bẩm thưa một lời: chờ phụ   trở về,  nhất định sẽ báo đáp trọng ân của ngài thật chu ."
 
Trình Loan Loan mỉm : "Ta giữ cháu  nào  vì mong cháu báo ân, chỉ là thấy tiểu cô nương cháu xinh xắn đáng yêu,  chỉ  nhi tử mà chẳng  nữ nhi, thấy tiểu cô nương khả ái liền  kìm  lòng mà mềm nhũn. Nếu cháu là nữ nhi của ,  nhất định sẽ coi cháu như tròng mắt mà sủng ái che chở tận tình."
 
Hốc mắt Tào Oánh Oánh chợt đỏ hoe.
 
Xưa  nàng cũng là bảo bối trong lòng bàn tay mẫu , thế nhưng mẫu   sớm khuất núi.
 
Nàng sống  cùng một mái hiên với  kế mười năm ròng, dẫu cho cẩm y ngọc thực, nhưng ngày ngày trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ,  cẩn thận ứng phó. Nàng  sớm quên  cảm giác   đời trân trọng sủng ái là thế nào .
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Đôi mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung  Trình Loan Loan.
 
Giá như Triệu thẩm là  kế của  thì   mấy,  hẳn    chịu ấm ức nhiều năm đến .
 
 đó là chuyện  thể nào.
 
Bởi vì phụ  nàng chỉ hâm mộ những nữ nhân trẻ tuổi, tiểu  nhỏ nhất trong nhà cũng chỉ lớn hơn nàng hai tuổi.
 
"Được , đừng , cẩn thận kẻo Tứ Đản thấy   chê  cháu." Trình Loan Loan lau nước mắt cho nàng, "Dẫu tuổi cháu còn nhỏ, nhưng  một  việc cũng nên học cách tự  xử lý. Chuyện thiên kim Tào gia  bán  chốn thanh lâu, đây là điều hiện tại ở trấn Hà Khẩu   bàn tán xôn xao. Dẫu cho cháu   ép bán   chăng nữa, chỉ cần một  bước chân  chốn thanh lâu, danh tiết xem như  hủy hoại. Vị Tào phu nhân  hiện nắm lấy sự tình , rêu rao tin đồn khắp chốn, chờ khi phụ  cháu trở về thì lời đồn đại  thành sự thật. Khi , dù phụ  cháu  thương xót thế nào, e rằng cũng chẳng dám công khai rước cháu về nhà."
 
Tào Oánh Oánh mím chặt môi: "Phụ   sẽ  tin tưởng."