Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Đám  Tào gia  trói gô, quẳng  trong xe ngựa.
 
Thẩm huyện lệnh cất lời : “Tuệ Nhũ nhân yên tâm, chuyện  bản quan nhất định sẽ đòi  công bằng cho nàng.”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Ánh mắt của  dừng  nơi  ảnh Trình Loan Loan, cảm thấy vui mừng  cho nàng, nhưng  thoáng chốc cảm thấy hụt hẫng.
 
Lúc  nàng chỉ là một thôn phụ mộc mạc, còn   gả cho .
 
Nay nàng  là mệnh phụ mang phong hàm triều đình, càng  thể  bất cứ liên quan gì tới .
 
Hắn khẽ thở dài một tiếng, từ trong tay áo lấy  cây trâm cài  từng  dịp trao , : “Cái , cái  hẳn là quà mừng của  tặng cho nàng.”
 
Con bướm  cây trâm  chạm khắc tinh xảo, tựa hồ đang giương cánh  bay.
 
Trình Loan Loan khẽ nhíu mày, cây trâm  nàng quả thật   nhận.
 
 lúc .
 
Thẩm Chính bỗng vội vàng chạy tới,  tay là văn phòng tứ bảo do Hoàng thượng ban tặng.
 
Hắn cẩn trọng mở hộp, tựa như đang dâng hiến báu vật: “Phụ ,  mau  xem, nghiên mực  trông tuyệt mỹ  , bút lông  so với bút lông sói dùng còn thuận tay hơn nhiều…”
 
Thẩm huyện lệnh sợ  nhi tử  thấy bộ dạng khó xử của  khi tặng lễ vật mà đối phương   nhận, liền vội giấu chiếc trâm cài tóc  trong tay áo.
 
Hắn cầm lấy nghiên mực xem xét, chạm khắc tinh xảo, mỹ ngọc bóng loáng. Đoạn cầm bút lông sói lên, cán bút thẳng tắp,  bút tao nhã, cương nhu kết hợp, quả là vật phẩm trân quý.
 
Đây quả thực là vật  hiếm ,   quan nhiều năm như  cũng  từng thấy qua. Nhất định là vật phẩm đặc biệt mà Thánh thượng vẫn thường dùng.
Phạm Khắc Hiếu
 
“Chính nhi, con quả thật  tiền đồ rạng rỡ.”
 
Đôi tay Thẩm huyện lệnh vuốt ve vật ban thưởng, hốc mắt khẽ nóng lên. Cả đời , y e là khó  thể  ban thưởng quý giá như .
 
Thẩm Chính nhếch môi nở nụ  ngây ngô: “Phụ , những vật phẩm   cứ mang về dùng .”
 
Thẩm huyện lệnh  khỏi ngẩn , khó tin  tai .
 
Tiểu tử    đem hết những vật phẩm vua ban  trao cho phụ  y ư?
 
Trước  y vẫn luôn cho rằng nhi tử chẳng hiếu thuận, chỉ   hỏng nề nếp của Thẩm gia. Giờ khắc , y mới    hiểu lầm Chính nhi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-453.html.]
 
[]
 
Trong lòng Chính nhi vẫn  một  phụ  như y...
 
“Tổ mẫu vẫn còn đang ở chùa miếu lễ Phật chăng? Phụ  hãy sai  mang những vật phẩm  đến chùa miếu  ạ.” Thẩm Chính    vuốt cằm: “Tổ mẫu thương yêu con nhất, chỉ e con   tiền đồ, chọc phụ  tức giận. Giờ đây Hoàng thượng ban thưởng văn phòng tứ bảo cho con, tổ mẫu nhất định sẽ vô cùng vui mừng. Phụ , việc   nên chậm trễ,  mau trở về tìm tổ mẫu  thôi! À  ,  nhất định  đem những lời khen ngợi con  thánh chỉ thuật  nguyên văn cho tổ mẫu,   ạ, phụ ?”
 
Thẩm huyện lệnh: “…”
 
Là y  nghĩ nhiều ,  tưởng tiểu tử   đem đồ vật dâng tặng cho y.
 
Y khẽ phất tay áo: “Được , phụ   rõ cả.”
 
Thẩm huyện lệnh lưu luyến  rời, đoạn bước lên xe ngựa.
 
Xe ngựa Thẩm gia dẫn đầu, xe ngựa Tào gia theo , khí thế cuồn cuộn rời khỏi thôn Đại Hà.
 
Dòng sông cùng những cánh đồng lúa của thôn làng dần khuất  lưng. Viên sư gia  phong cảnh ngoài cửa sổ, cất lời : “Triệu Trình thị chỉ là một thôn phụ mà   ban thưởng trọng hậu như , xem  ban thưởng mà đại nhân nhận  chắc chắn sẽ còn hiển hách hơn.”
 
“Chớ  càn.” Thẩm huyện lệnh thờ ơ cất lời: “Những việc bản quan  đều là bổn phận của một quan  triều đình,   vì cầu mong ân thưởng.”
 
Dù  như , song trong lòng   rõ, công trạng năm nay của  hẳn là  đầu các địa phương. Ba năm   lên Kinh thành tấu trình công vụ, nếu   gì bất trắc, ắt sẽ  thăng chức.
 
Nếu  chút vận may,   năm nay   thể tiến thêm một bậc.
 
Ta ở trấn Bình An  quan nhiều năm như , công trạng thường thường. Bách tính nhắc đến  cũng chỉ  đến  là một quan phụ mẫu thanh liêm, hai bàn tay trắng.
 
Trên thực tế, tựa hồ  cũng  từng   điều gì thiết thực cho muôn dân.
 
Nghĩ đến lúc   , trong lòng  bỗng nảy sinh chút quyến luyến khó tả.
 
Thẩm huyện lệnh cất lời: “Viên sư gia, ngươi hãy suy nghĩ kỹ một chút. Thu đông là lúc chuyện đồng áng nhàn rỗi, chúng   thể   gì cho bách tính chăng?”
 
Viên sư gia chắp tay hành lễ, thưa: “Vâng, kính thỉnh đại nhân ban cho hạ sinh vài ngày, nhất định sẽ dâng lên một bản kế hoạch  chỉnh.”
 
Thẩm huyện lệnh  hồi trấn Bình An mà hạ lệnh xe ngựa  thẳng đến huyện nha trấn Hà Khẩu.
 
Việc lính liên lạc Hồ Châu đến thôn Đại Hà trấn Bình An truyền đạt thánh chỉ, Phó huyện lệnh  sớm  tin. Y như kiến bò chảo nóng,  tới  lui trong chính sảnh huyện nha. Cứ cách mỗi khắc  phái  thúc ngựa đến trấn Bình An một chuyến, chỉ cần Thẩm huyện lệnh hồi phủ, y ắt sẽ lập tức sang đó một chuyến. Nếu  tự  hỏi rõ ràng, lòng  của y   thể yên ?
 
 lúc , một nha dịch vội vã chạy  bẩm báo: “Đại nhân, Thẩm huyện lệnh  tới.”
 
Phó huyện lệnh vốn đang nóng lòng gặp Thẩm huyện lệnh,   thủ hạ  Thẩm huyện lệnh tự  tới cửa thì cảm xúc vội vã  trong nháy mắt  tiêu tan hơn phân nửa.
 
Y hừ lạnh một tiếng: “Há chẳng  đang nóng lòng đến  mặt bản quan mà khoe khoang đó ? Xưa nay, thuế khóa trấn Hà Khẩu nộp lên gấp ba  trấn Bình An, nay cũng  lúc trấn Bình An vượt mặt trấn Hà Khẩu, song chỉ chừng  thì  gì đáng để khoe khoang? Thôi , mấy năm nay lão Thẩm cũng  dễ dàng, cuối cùng cũng  ngày  nở mày nở mặt, cứ để cho y đắc ý một lát .”