Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Tào Oánh Oánh nét mặt trầm hẳn: "Hồng Ngọc, ngươi còn dám mặt dày tới gặp  ư?"
 
Hồng Ngọc bước xuống xe ngựa, thi lễ  bẩm: "Đại tiểu thư chẳng   bẩm với phu nhân trong vòng ba ngày  đem lợi nhuận tháng  dâng lên ? Phu nhân sai nô tỳ tới đây bẩm báo một chuyến."
 
Nàng  khẽ phất tay, một tiểu nha   phía  bưng khay bạc bước tới. Khi lớp lụa đỏ  vén lên, liền thấy  khay đặt tổng cộng hai mươi nén bạc trắng.
 
Mười lượng bạc bằng một nén bạc, hai mươi nén tức là hai trăm lượng.
 
Nhìn bạc trắng lấp lánh ánh kim, khóe môi Tào Oánh Oánh khẽ nở một nụ , nhưng trong lòng  dâng lên chua xót.
 
Cửa hàng cùng thôn trang  đều là của nàng, khế đất ruộng vườn nàng đều nắm giữ trong tay, nhưng  kế  lấy cớ nàng tuổi còn non trẻ mà   hỗ trợ quản lý. Mỗi tháng sẽ đưa cho nàng lợi nhuận của cửa hàng và thôn trang, song bà  luôn miệng kêu than   lợi nhuận, mỗi tháng chỉ vỏn vẹn một trăm đồng, thậm chí  khi ba, năm tháng cũng  giao nổi một đồng nào. Nàng vốn yếu đuối nhút nhát,  dám truy hỏi, cứ thế ngày qua ngày, năm  sang năm nọ, rốt cuộc mới thành  nông nỗi .
 
Hôm đó  khi  chuyện ở Tào gia, nàng từng nghĩ  kế sẽ gửi bạc tới đây, nhưng nào ngờ  bạc  lên tới hai trăm lượng.
 
Thì , chỉ cần nàng kiên cường hơn,  kế ắt sẽ  kiêng dè nàng.
 
Một khi cứ yếu đuối hèn nhát mà trốn tránh,  kế sẽ cho rằng nàng dễ bề bắt nạt,  một tấc   tiến một thước, càng lúc càng quá đáng hơn  .
 
"Tiểu thư,   nô tỳ tới đây sẽ  rời  nữa." Hồng Ngọc cúi thấp đầu bẩm: "Phu nhân  dặn, tiểu thư ở nông thôn sinh hoạt vất vả, để nô tỳ tới đây hầu hạ bên cạnh ."
 
Nàng   dứt lời, liền cúi gằm mặt, bộ dáng vô cùng khiêm nhường.
 
"Thôn chúng   đủ khả năng nuôi nha ." Trình Loan Loan bước tới, thản nhiên cất lời: "Nhị Cẩu, Tam Ngưu, mau  đây tiễn khách!"
 
Hồng Ngọc lập tức quỳ sụp xuống đất: "Tuệ Nhũ nhân, phu nhân nhà chúng nô tỳ cũng là  lòng  giao hảo, còn xin ngài giơ cao đ.á.n.h khẽ, để nô tỳ ở  hầu hạ bên cạnh tiểu thư..."
 
Nét mặt Trình Loan Loan trở nên lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-476.html.]
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Vị Tào phu nhân  mưu tính ba ngày nay, bèn phái nha   tới đây, đây là  cài cắm tai mắt  trong phủ  .
 
Bọn  là dân thôn dã,   dính dáng tới những âm mưu quỷ kế chốn thâm khuê.
 
Nàng lạnh lùng cất lời: "Nhị Cẩu, còn  mau hành động?"
 
Triệu Nhị Cẩu cầm khúc gỗ, Triệu Tam Ngưu cầm cái cuốc, bước về phía Hồng Ngọc.
 
Bọn hán tử trong thôn vốn hành sự thô lỗ, Hồng Ngọc sợ   ngộ thương, lập tức sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng chui tót  xe ngựa bỏ chạy.
 
Chiếc xe ngựa vội vã chạy tới trấn Hà Khẩu. Lúc , Hồng Ngọc mới hối hận khôn nguôi. Phu nhân sai nàng  tìm đủ  cách để ở  thôn Đại Hà hầu hạ tiểu thư,  mà nàng   phá hỏng hết thảy  sự.
 
 nàng  tuyệt nhiên  ngờ bản    một đám hán tử thô lỗ vây hãm. Nhiệm vụ , nàng  đành chịu thất bại.
 
Hồng Ngọc mang một lòng bồn chồn lo lắng bước  Tào gia. Vừa bước chân  cửa, Chu bà tử  giáng cho nàng  một bạt tai vang dội: “Chuyện phu nhân  dặn dò mà ngươi  dám  để trong lòng, quả thực là thứ phế vật!”
 
“Phu nhân thứ tội!” Hồng Ngọc lập tức quỳ sụp xuống đất, giọng  run rẩy: “Chỉ là đám điêu dân thôn Đại Hà  quá mức ngang ngược, nô tỳ còn  kịp bước  cửa   đuổi  ngoài. Bức tường của phủ   cũng quá cao, nô tỳ    thể trèo  … Vả  chủ nhân của phủ    là Tuệ Nhũ nhân, ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng  nhường nhịn đôi phần, nô tỳ tuyệt  dám chọc giận  …”
 
“Không dám chọc giận nàng ,  ngươi liền dám tới chọc giận   ?” Tào phu nhân nhấc chân đá Hồng Ngọc lăn lông lốc: “Tiện tỳ, ngay một chút việc nhỏ cũng   xong, cút ngay!”
 
Hồng Ngọc vội vã quỳ rạp cáo lui.
 
Chu bà tử vội vàng vuốt n.g.ự.c giúp Tào phu nhân hạ hỏa: “Đại tiểu thư  tình nguyện ở nơi thôn dã,  cứ để nàng  ở đó.”
 
Tào phu nhân nhấp một ngụm , lãnh đạm : “Nàng   chịu trở về phủ,   gả chồng cho ? Tào Đức Phúc  cũng sắp trở về !”
 
“Nếu đại tiểu thư trở về Tào phủ mà  gả , lão gia khẳng định sẽ đổ hết   lầm lên đầu phu nhân .  nếu đại tiểu thư  hủy hoại thanh danh ở chốn thôn dã thì ?” Chu bà tử khẽ mỉm , giọng điệu đầy ẩn ý: “Chuyện , cứ giao cho lão nô  đây xử lý.”
 
Phạm Khắc Hiếu