Mời Quý độc giả tiếp tục theo dõi  bộ chương truyện tại phần !
 
Sau khi chính sự   thỏa, thời gian còn sớm, Trình Loan Loan bèn dẫn theo hai đứa nhỏ dạo bước  phố phường, định bụng mua chút quà về cho tiểu tôn nữ ở nhà.
 
Bước  dạo  phố, bỗng nhiên nàng thấy  cửa chính của một cửa hàng hai tầng dán một tờ giấy,  đó  ba chữ lớn: "Sang Quán".
 
Thấy Trình Loan Loan dừng bước, Triệu Nhị Cẩu cũng ngoái đầu  theo, ánh mắt  bỗng sáng bừng: "Nương, cửa hàng  cực kỳ thích hợp để mở tửu lầu!"
 
Dẫu  tọa lạc nơi phố xá trung tâm, song nơi đây cũng coi như là mặt tiền hướng phố,  hai tầng lầu rộng rãi, phía   còn  một cái sân nhỏ xinh xắn.
 
Nơi đây   là một  quán, nhưng vì việc buôn bán ế ẩm nên giờ chỉ còn một tiểu nhị đang cặm cụi lau bàn, ngoài   thì chẳng thấy bóng  thứ hai.
 
Ba   bước , tiểu nhị liền nhiệt tình đón chào: "Ba vị khách quý là uống    sách đây? Chỉ tiếc hôm nay  đúng dịp,  kể chuyện của quán  chút việc nên  thể đến. Dẫu ,  thì là loại thượng hạng,  xin rót mời ba vị dùng thử."
 
Trình Loan Loan mỉm  : "Phiền ngươi gọi chưởng quỹ của các ngươi  đây một lát,   ý  thương nghị việc mua  cửa hàng ."
 
Tiểu nhị  lập tức cất cao giọng: "Ngôn chưởng quỹ,  khách  mua  cửa hàng!"
 
Từ hậu viện, một nam tử trung niên vận trường sam vội vàng bước , vẻ mặt buồn bã,  hình gầy guộc ốm yếu.
 
Trình Loan Loan cũng hiểu rõ lẽ đó, một cửa hàng lớn nhường  mà ngày ngày thua lỗ, đổi  là bất cứ ai cũng sẽ sầu muộn đứt ruột gan.
 
"Cửa hàng  là sản nghiệp cha ông Ngôn gia chúng  truyền xuống, vốn dĩ  cũng chẳng  bán , nhưng quả thực  còn cách nào khác." Ngôn chưởng quỹ thở dài, "Từ  khi lão phụ   khuất núi, việc kinh doanh của  quán  càng ngày càng sa sút. Ta vốn  am tường việc buôn bán, mà nhi tử  cũng chẳng mặn mà quản lý cửa hàng, cứ thế duy trì  tàn  ba năm nay. Ta nghĩ, thôi thì cứ bán  cho xong. Trước    giá một ngàn hai trăm lượng bạc, nhưng nhiều   giá xong liền bỏ  mất hút. Nay   dám  giá bừa bãi nữa, chỉ định một mức giá duy nhất: một ngàn lượng. Nếu vẫn chê đắt thì  thà  bán."
 
()
 
Trình Loan Loan  quanh một lượt trong cửa hàng,    cả hậu viện xem xét. Cửa hàng  tuy là gia truyền, song chắc hẳn hàng năm đều  tu sửa. Trong ngoài đều  bảo dưỡng vô cùng , cửa sổ, khung cửa đều  sơn phết mới mẻ, hai cây cổ thụ nơi hậu viện cũng phát triển xum xuê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-491.html.]
 
(Vân Mộng Hạ Vũ chú thích: Trình Loan Loan quả là một nữ nhân cẩn trọng,  chuyện đều  tự  kiểm tra)
 
"Được,  thì một ngàn lượng bạc." Trình Loan Loan gật đầu đồng ý, "Có điều, tạm thời   thể lấy  một lượng lớn bạc đến thế. Chưởng quỹ  thể cho phép  đặt cọc  năm mươi lượng,  nửa tháng  sẽ giao nốt  bộ  bạc  chăng?"
 
Trong  thời gian , chủ yếu là dựa  món kho đang hái  tiền. Trừ bỏ  chi phí, lợi nhuận mỗi ngày đại khái đạt mười lăm lượng bạc.
 
Một tháng qua, thu chi đều ,  bạc lưu động trong tay nàng đại khái là  bốn trăm năm mươi lượng.
 
Việc kinh doanh xà phòng  bắt đầu tiến triển, chỉ nửa tháng thôi, gia đình  nhất định  thể gom đủ  bạc cần thiết đó.
 
Về phần bạc còn sót  từ việc bán  minh châu  đó,   nàng giữ  để nâng cấp tủ chứa đồ,  tính đến việc đem  sử dụng lúc .
 
Trình Loan Loan liền rút  một tờ ngân phiếu năm mươi lượng.
Phạm Khắc Hiếu
 
Từ ngày Ngôn chưởng quỹ treo bảng rao bán cửa hàng, đây là  đầu tiên  trông thấy ngân phiếu.
 
Hắn thở dài một tiếng khó nhọc, tiếp lời: "Ta còn một thỉnh cầu  phần khiếm nhã. Tiểu nhị trong quán  tên Thiết Tử, là hài tử họ hàng xa của Ngôn gia , trưởng bối trong nhà đều  khuất,  đỡ đần cho một chén cơm manh áo. Hy vọng các vị  thể để hài tử  tiếp tục ở  kiếm kế sinh nhai..."
 
Trình Loan Loan liếc  hài tử . Trong quán  dù buôn bán ế ẩm, nhưng hài tử  vẫn luôn bận rộn lau bàn, quét dọn cầu thang, quả thực chăm chỉ.
 
Nàng gật đầu: "Nếu   việc tận tâm,  vẫn sẽ dung dưỡng. Còn nếu dám sinh lòng gian trá, dù  thất tín,  cũng sẽ trục xuất  khỏi đây."
 
Ngôn chưởng quỹ  : "Triệu tẩu tử cứ an tâm, chắc chắn sẽ   ngày đó ."
 
Chuyện   quyết định nhanh chóng, song phương cũng  lập khế ước.