Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Triệu Đại Sơn  bên cạnh  lớn một lượt.
 
“Chỉ cần mỗi ngày đều  việc,   muộn về sớm thì sẽ  khen thưởng hai mươi đồng văn?”
 
“Mỗi tháng chọn  năm công nhân ưu tú, mỗi   khen thưởng một trăm đồng văn?”
 
“Ngoài tiền công còn  thể  thêm tiền thưởng, nương Đại Sơn thật là quá hào phóng.”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
“Không  nhảm nhí với các ngươi nữa,   mau   việc, tháng    trở thành công nhân ưu tú!”
 
“Nghe  công nhân ưu tú là do Triệu a nãi chọn ,   tìm hiểu đôi chút…”
 
Triệu lão thái thái đang ở trong phòng thử y phục. Về  , khi bắt đầu phụ trách quản lý nhân công, bà lão nhất định  vận một bộ xiêm y thật tươm tất. Chẳng qua lão nhân gia bà chỉ  vỏn vẹn ba bốn bộ y phục,  khi thử vẫn chẳng lấy   ý, những món  hiện giờ  còn hợp với  phận của bà nữa.
 
Đang thử y phục thì chợt  trong sân vang lên tiếng tranh cãi.
 
Triệu lão thái thái vội vàng   ngoài.
 
“Triệu a nãi,   bả vai ngài  phần đau nhức,  đến xoa bóp vai giúp ngài.”
Phạm Khắc Hiếu
 
“Ôi chao, y phục  của ngài  rách , mau cởi ,  vá  giúp ngài.”
 
“Dừng ! Dừng !” Triệu lão thái thái lui về phía  một bước: “Một lũ các ngươi đừng hòng xun xoe nịnh bợ! Công nhân ưu tú mỗi tháng đều căn cứ  biểu hiện  việc hằng ngày của các ngươi mà tuyển chọn. Có thời gian ở chỗ   ồn ào, thà rằng mau chóng  về  việc còn hơn!”
 
Lão nhân gia bà giữ thái độ thiết diện vô tư, khiến cho   đều   thể dựa  quan hệ mà leo cao, tất   việc thật chăm chỉ.
 
Do đó, cả thảy   lập tức  trở về phường để  việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-530.html.]
 
[]
 
Vốn dĩ, công việc mỗi ngày thường kết thúc  giờ Thân, tức  năm giờ chiều. Ấy  mà hôm nay mặt trời  xuống núi mà vẫn còn vài phụ nhân cùng hán tử bận rộn  việc, mãi đến khi Triệu Tam Ngưu tới khóa cửa, những   mới bịn rịn rời .
 
Đông đến, trời tối cực nhanh.
 
Vừa dùng bữa xong còn  kịp rửa bát đĩa thì sắc trời    mịt tối.
 
Triệu Tam Ngưu và Triệu Tứ Đản trong sân chăm chỉ luyện tấn. Một    tấn  thoăn thoắt chẻ củi,  còn  thì   tấn  chuyên tâm  sách.
 
Trong phòng,  ánh nến lờ mờ, Trình Chiêu cùng Thẩm Chính cũng đang  sách. Đông tàn xuân đến là kỳ viện thí, bởi , mỗi ngày mỗi đêm, từng khắc từng giây đều vô cùng quý giá.
 
Ngô Tiểu Chùy cũng một bên miệt mài học chữ. Đó đều là những tờ giấy Triệu Tứ Đản từng ,  đem cất kỹ trong túi, thường xuyên lấy     . Mỗi ngày,  ít nhất  thể ghi nhớ mười chữ. Lúc rảnh rỗi,   lấy nhánh cây  vẽ nguệch ngoạc  mặt đất, cứ thế dần dà thuộc làu từng nét chữ.
 
Tiểu tôn nữ Triệu Nguyệt Châu  say giấc nồng. Ngô Tuệ Nương  cạnh bàn, nương theo ánh nến mà vá áo cho con trẻ.
 
Triệu Nhị Cẩu lúc  đang cùng Trình Loan Loan bàn bạc chuyện cửa tiệm: “Đây là khế đất của cửa hiệu,  sự    đó cả . Đây là bản vẽ kết cấu cửa hàng con phác thảo,  đó đều ghi rõ kích thước.”
 
Trình Loan Loan đón lấy bản vẽ, gật đầu : “Chờ   thiện bản thiết kế,  lập tức đến đó lo liệu việc trang hoàng. Đây là cửa hàng đầu tiên của gia đình ,  thứ đều   cho thật tề chỉnh  mỹ.”
 
Cửa hàng  chủ yếu bày bán các món ăn độc nhất vô nhị do Tuệ Nương tự tay  , nhắm đến phân khúc khách hàng cao cấp hơn một chút. Cảnh quan , phục vụ , bởi  giá cả  phần cao hơn cũng chẳng đáng lo.
 
Tuy kiếp  nàng  từng trực tiếp tham gia việc trang trí cửa hàng, song những quán ăn nàng từng ghé qua nhiều đến mức kể  cho xiết, trăm nghìn quán xá cũng  từng tới, thấy nhiều tự nhiên sẽ  những ý tưởng độc đáo của riêng .
 
Đêm đến,  khi chìm  giấc ngủ, Trình Loan Loan vẫn miên man suy nghĩ về các phương án bài trí cửa tiệm,  bất tri bất giác   lúc nào chẳng .
 
Sáng hôm   rời giường, nàng liền bắt đầu vẽ, cầm bút than củi  vẽ nguệch ngoạc  giấy. Chỉ chốc lát , cảm hứng  tuôn trào, nàng tìm   cảm giác quen thuộc.
 
Nàng đang định gọi Triệu Nhị Cẩu tới để đích   chỉ bảo tường tận một , thì một cỗ xe ngựa  dừng  cửa nhà.
 
Nàng  dậy bước  ngoài, quả nhiên thấy đó là Vương viên ngoại của trấn Bình An.