Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Vương viên ngoại mặt mày hồng hào rạng rỡ.
 
Cách đây  lâu,   đặt mua xà phòng từ chỗ Trình Loan Loan. Bốn năm ngày ,  khi nhận  hàng,  liền sai  đưa đến cửa hàng mặt tiền của Vương thị ở Hồ Châu để bày bán.
 
Phạm Khắc Hiếu
Bởi vì ở Hồ Châu,   tăng giá lên cao hơn một chút. Xà phòng mộc để giá năm trăm văn tiền một thỏi. Hắn còn  đổi cách đóng gói xà phòng hương mật ong và hương sữa, đựng trong hộp gỗ khắc hoa tinh xảo,  giá bốn lượng bạc. Vừa đưa tới cửa hàng, chỉ trong  đầy hai ngày  bán sạch sành sanh, xem  quả là một thương vụ đại phát tài.
 
Chẳng  vì lẽ đó mà giờ đây   tức tốc  ngừng nghỉ, phi ngựa đến tận thôn Đại Hà để đặt thêm một lô xà phòng  lượng lớn đây .
 
“Triệu phu nhân, khách quý!”
 
Trình Loan Loan nhanh chóng nghênh đón   nhà, bảo Xuân Hoa dâng .
 
Vương viên ngoại  ở đại sảnh, chắp tay vái chào, cất lời: “Triệu phu nhân, thật sự  ngờ xà phòng   hoan nghênh đến . Lần   đến đây dự định đặt thêm ba nghìn thỏi xà phòng mộc, cùng với xà phòng hương mật ong và hương sữa mỗi loại một nghìn thỏi.”
 
Trình Loan Loan gật đầu,  dậy lấy đơn đặt hàng. Sau khi điền xong, nàng mới mở miệng : “Thời gian lấy hàng là một tháng ….”
 
“Lần    cần đến ngần  thời gian?” Vương viên ngoại kinh ngạc: “Có thể lấy  một ít ?”
 
Thị trường xà phòng ở Hồ Châu  mới khai trương, vô   đang tranh  mua, chỉ cần  lấy  mấy ngàn bánh xà phòng đưa đến cửa hàng,  đến mười ngày nhất định sẽ bán hết sạch. Nếu chờ một tháng  mới  phân phối hàng, e rằng cơ hội   trôi qua.
 
“Thật  dám giấu, còn đến mười mấy  đợi lấy hàng.” Trình Loan Loan đáp: “Tổng cộng là hai vạn bánh xà phòng, dù  cố gắng rút ngắn thời gian chế tác thì cũng cần ít nhất hơn hai mươi ngày.”
 
Nụ  tươi tắn  mặt Vương viên ngoại dần tắt lịm.
 
Cứ tưởng đây là ngành kinh doanh độc nhất của Vương gia, nào ngờ   đến hơn mười đối thủ cạnh tranh...
 
Trình Loan Loan  ở vị trí chủ xưởng chế tác, tất nhiên ý tưởng   khác biệt so với .
 
Đối với một xưởng chế tác,  đến đặt mua đương nhiên càng nhiều càng . Hàng hóa nàng sản xuất  giá cả  ưu đãi, chỉ cần là  đặt hàng ở chỗ nàng ít nhiều gì cũng sẽ kiếm  lời. Kẻ gia nhập thị trường  thì kiếm  nhiều hơn, kẻ gia nhập thị trường  thì kiếm ít hơn. Tóm , đây   là một vụ buôn bán thua lỗ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-531.html.]
May mắn , nàng  phong hào Nhũ nhân cửu phẩm, điều  sẽ khiến những thương nhân  ý định lũng đoạn thị trường,  trở thành độc quyền,  sinh lòng kiêng kỵ.
 
Nàng mỉm  hỏi: “Vương viên ngoại còn đặt hàng nữa ?”
 
Vương viên ngoại  còn lựa chọn nào khác.
 
Bởi vì   rõ món hàng   hoan nghênh đến nhường nào, dù  cũng  thể để cho cửa hàng  khác  mà cửa hàng của    .
 
Bây giờ  bán nhiều, chẳng qua chỉ là kiếm  ít hơn một chút. Giá gốc bốn lượng bạc thì   hạ xuống một ít, cho dù hai ba lượng bạc  chăng nữa, thì vẫn lời khá nhiều .
 
“Đương nhiên  đặt.” Vương viên ngoại gật đầu: “Tiền đặt cọc ở đây, một tháng   sẽ tới lấy hàng.”
 
Hắn giao tiền, mang theo chứng từ đơn đặt hàng  rời .
 
Trong thôn   ít  xôn xao bàn tán.
 
“Mấy ngày hôm  Vương viên ngoại mới đến, bây giờ mới bao nhiêu ngày mà  đến nữa .”
 
“Chứng tỏ thứ gọi là xà phòng  bán  chạy, khó trách nương Đại Sơn  mở rộng xưởng chế tác lớn đến như .”
 
“Nương Đại Sơn kiếm nhiều, chúng  cũng  thể kiếm một món nhỏ. Ta  nhanh chóng đến chỗ Triệu lão thái thái ghi danh,   thế nào cũng sẽ  tuyển chọn.”
 
“Nữ nhân chúng  ở nhà   địa vị, mỗi ngày chỉ chăm sóc con cái  lo liệu bếp núc, cũng chẳng   chồng và trượng phu khen ngợi lấy một câu. Nếu bắt đầu  việc ở chỗ của nương Đại Sơn, mỗi tháng đều  tiền công, xem  chồng với trượng phu  còn dám coi thường  nữa !”
 
“Nghe    chủ yếu tuyển nữ nhân,  thôi, chúng   xem thử.”
 
Trong sân lão Triệu gia, một hàng  dài đang xếp hàng ngay ngắn.
 
Triệu lão thái thái  trong nhà chính, tự  vấn an từng  một. Lão nhân gia bà    chữ nên bảo Triệu Nhị Vượng  bên cạnh ghi tên.
 
Sau khi Triệu Đại Vượng  chịu  học, Triệu lão đầu bèn đưa Triệu Nhị Vượng đến học đường. Thế nên  cũng  nhận   chữ, học vài ngày, mấy con chữ cũng  nên hình nên dạng.
 
“Ta là bà nương của Trường Quý.” Một phụ nhân  xuống  bàn,  căng thẳng : “Ta  khỏe mạnh,  việc nhanh nhẹn,  cam đoan  việc cần mẫn,  dám lơ là trễ nải….”